Kẻ này thực sự được sinh ra để chiến đấu!
"Diêm Hùng, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi".
Ngay lúc này, giọng Tôn Hàn vang lên nơi khán đài.
Đối với Diêm Hùng, giọng nói này tựa như tiếng trời.
Gã không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu rồi lập tức rời khỏi sàn đấu.
Biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào Tôn Hàn, trận tiếp theo bên Thiên Cửu môn sẽ để ai ra đối phó với Thanh Hổ đây!
Thẩm Vấn thì thôi, vẫn nên nhận thua ngay thì hơn.
Vậy chỉ còn lại Trần Cửu và Tôn Hàn thôi.
Nhưng hai người này dù cho có đánh bại Thanh Hổ thì vẫn còn Giang Lệ nữa.
Kẻ đứng đầu Công Tử Minh này mới chính là kẻ đáng sợ nhất trong trận chiến.
Ngay cả Giang Lệ cũng nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt tràn ngập hứng thú, ông ta rất tò mò xem anh sẽ cho ai ra đấu trận này.
"Lệ Lận, có thể đi ra được rồi".
Ngay lúc này, Tôn Hàn thốt lên.
Tất cả mọi người: "...."
Lận soái?
Lận soái không phải bị thương nặng đã lâu sao, sao bây giờ có thể ra đấu được? Chẳng lẽ muốn bị phế hoàn toàn sao?
Nhưng ở chỗ hành lang, một bóng người từ từ xuất hiện.
Đó chính là Lệ Lận, Lận soái của Thiên Cửu môn.
Nhưng mọi người vô cùng kinh ngạc, bởi lúc này Lệ Lận tràn ngập khí thế, vừa đi vào là đã nhìn chằm chằm Thanh Hổ trên sàn đấu, hùng hổ như muốn nuốt chửng tất cả.
Trông anh ta đâu hề giống như bị thương?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Sao vết thương của anh ta đã hồi phục rồi?
Hay là anh ta giả vờ bị thương?
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi ngờ.
Giang Lệ và Chu Giang cũng rất khó hiểu.
Ngày hôm đó, Giang Lệ buộc Tôn Hàn rời đi, sau đó vì để đảm bảo có thể hủy hoại Lệ Lận mà Chu Giang và Thanh Hổ đã bắt tay nhau để đối phó Lệ Lận.
Hai người đó hiểu rõ Lệ Lận bị thương nặng đến mức nào, ít nhất phải qua nửa năm mới có thể ra đấu được.
Nhưng bây giờ mới có hơn một tháng.
"Ông Giang, đây là món quà mà tôi chuẩn bị riêng cho ông. Một tuần trước Lệ Lận đã hoàn toàn bình phục rồi", Tôn Hàn từ tốn nói.
Giang Lệ nhíu mày, sau đó lông mày ông ta chợt giãn ra: "Tôi đã quên mất cậu còn tinh thông y thuật. Nhưng thực sự không ngờ y thuật của cậu lại lợi hại đến thế, là do tôi đã quá chủ quan. Nhưng mà..."
Giang Lệ ngừng lại thoáng chốc: "Cho dù như thế thì việc thắng bại giữa chúng ta tỷ lệ vẫn như thế, tôi sáu cậu bốn!"
"Chưa đến cuối cùng thì chưa thể biết được ai thắng, phải đánh mới biết được".