Hôn lễ của họ được tất cả người Thượng Kinh theo dõi.
Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn thì làm gì có chuyện ly hôn!
“Vậy cô nói xem phải làm sao? Lẽ nào chúng ta làm vợ chồng thật? Tôi thì không sao, người bị thiệt không phải tôi! Nhưng cô thì sao? Tôi không thể chung thủy với cô, cũng không thể cho cô hạnh phúc!”, Tôn Hàn suy nghĩ vô cùng lý trí.
Liễu Phương Phương thở gấp, cô không thể ngờ ngay vào ngày đầu tiên kết hôn, hai người họ đã nói chuyện với nhau kiểu này.
Vậy những ngày tháng sau này sẽ ra sao?
Liễu Phương Phương ép mình bình tĩnh lại, nhưng việc đang nói là việc hôn nhân đại sự cả đời. Hôm nay lại còn là ngày đầu tiên cô kết hôn, thực sự khó mà bình tĩnh nổi.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Liễu Phương Phương cắn chặt răng đáp: “Vậy thỏa thuận ba năm đi!”
“Cô nói thử xem”, Tôn Hàn hờ hững đáp.
“Ba năm! Chúng ta lấy thời hạn là ba năm, nếu trong vòng ba năm chúng ta không thể ly hôn thì sẽ làm vợ chồng thật, sống nương tựa vào nhau”.
“Trong ba năm này tôi sẽ không phản bội anh, còn anh thì tùy. Nhưng nếu anh động vào tôi thì phải có trách nhiệm”.
“Nếu trong ba năm có thể ly hôn thì tôi sẽ không bám lấy anh không buông!”
“Anh nói mình có con gái, còn có người trong lòng. Nếu như chúng ta thực sự phải ở cạnh nhau thì tôi có thể chấp nhận việc anh thực hiện nghĩa vụ với con gái. Chỉ cần không quá lộ liễu thì anh và cô gái kia thế nào, tôi sẽ không hỏi tới!’
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Liễu Phương Phương rồi.
Đây là lần đầu cô kết hôn, lại còn là một cuộc liên hôn.
Nhưng Liễu Phương Phương biết rõ cuộc sống của những người bạn kết hôn kiểu như vậy.
Vợ có tình nhân bên ngoài, chồng nuôi bồ nhí là việc quá bình thường!
Đối với cậu ấm như Tôn Hàn thì bên ngoài có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng lao trong vòng tay anh, có tránh cũng không được.
Liễu Phương Phương không muốn sống như vậy, nhưng cũng chẳng có cách nào cấm cản Tôn Hàn.
Huống hồ, ngay từ đầu Tôn Hàn đã không muốn bước chân vào cuộc hôn nhân này.
‘Cảm ơn, tôi đồng ý!”
Tôn Hàn không hề do dự mà đồng ý luôn, Liễu Phương Phương đã nhượng bộ đến nước này, anh không thể không đồng ý.
“Không cần cảm ơn tôi. Tôi cần thêm một điều khoản nữa, anh sẽ là người làm việc nhà! Giờ tôi đói rồi, nấu cơm!”, Liễu Phương Phương quay mặt đi, nói.
Vốn lúc ở khách sạn họ có thể ăn xong mới về nhưng lúc đó cả hai đều không có tâm trạng ăn uống.
“Được, để tôi xem trong tủ lạnh còn gì không”.
Tôn Hàn cũng hào sảng đồng ý, lập tức đi kiểm tra tủ lạnh.
May mắn là người nhà họ Tôn đã chuẩn bị rất đầy đủ. Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu, lại còn rất tươi ngon.
Tôn Hàn chọn lấy vài nguyên liệu rồi đi xuống bếp, nhanh chóng làm vài món ăn.