Ngô Tuyết Phong lập tức cố ý đẩy gọng kính, tỏ vẻ đắc ý nói: “Ừ, mới chuyển chính thức tháng này. Nói đúng ra thì công việc này của tôi cũng ổn định, lương thưởng bảo hiểm đủ cả, ngoài ra thì thật sự chẳng có gì đáng phàn nàn”.
Tôn Hàn thầm thấy dở khóc dở cười, biết Ngô Tuyết Phong đang cố tỏ ra vẻ, nhưng anh không bận tâm, vì cũng không sao cả.
Anh bèn khen ngợi: “Thế tốt quá rồi! Ngày xưa, cậu là người hiền lành nhất trong lớp mình, xem ra ở hiền gặp lành rồi đây!”
“Ha ha, thôi đi. Vừa hay chiều nay, tôi trống tiết, bọn mình lâu ngày không gặp, nhất định phải tụ họp một buổi! Giờ cũng tới giờ cơm rồi, đi ăn đi! Cậu đi trước chờ tôi, tôi đi lấy xe”, Ngô Tuyết Phong lấy một chiếc chìa khoá xe hơi ra rồi lắc lắc.
“Được”.
Tôn Hàn gật đầu rồi chủ động đi trước.
Còn Ngô Tuyết Phong thì đi lấy xe.
Nói ra thì Ngô Tuyết Phong là con nhà nông nghèo khó, mọi chi phí học hành trong năm lớp mười đều được nhà trường miễn giảm, nên cậu ta mới gắng học tiếp được.
Dù thời gian Tôn Hàn học lớp mười không được lâu, nhưng anh vẫn nhớ nếu ăn cơm ở nhà ăn của trường học ngày đó chưa hết một đồng, nhưng nếu ăn thịt thì phải mất ba đồng, hơn nữa thêm thịt thì phải thêm tiền.
Theo Tôn Hàn nhớ thì trong bát của Ngô Tuyết Phong chưa bao giờ có thịt.
Cũng chính vì vậy nên tính tự ái của cậu ta luôn rất cao.
Ngày xưa, chỉ vì một câu nói châm chọc của bạn học thôi mà cậu ta đã trở mặt với người ta ngay.
Bây giờ xem ra, tính tự ái của cậu ta vẫn vậy.
Trường học chỉ là một sân chơi, phải rời khỏi đây thì mới có thể tiếp xúc với một mặt chân thực nhất của xã hội.
Điểm này thì Tôn Hàn hiểu rõ hơn ai hết.
Rừ rừ!
Không lâu sáu, một chiếc xe màu đen khá phổ biến đã xuất hiện trước mặt Tôn Hàn.
Ngô Tuyết Phong hạ kính xe xuống, nói: “Lên xe đi!”
Tôn Hàn mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái phụ, sau khi quan sát bên trong một hồi thì anh phát hiện có nhiều chỗ còn chưa bóc lớp ni lông ra.
“Cậu mới mua xe à?”
“Mua trả góp đấy. Bạn gái tôi bảo đi làm không có xe thì hơi bất tiện nên tôi mới mua trả góp chiếc Sagitar này, mà loại xe này chạy cũng ổn phết. À, nửa năm trước, tôi còn mua trả góp một căn hộ, đang tích thêm ít tiền để sửa chữa rồi kết hôn”.
“Như vậy thì coi như tôi cũng có nhà ở thành phố này rồi”.
Ngô Tuyết Phong vừa lái xe vừa kể lể với vẻ rất cao hứng, giọng điệu còn pha chút đắc ý.
Tốt xấu gì thì cậu ta cũng coi như người có nhà có xe ở thành phố này rồi.
Chẳng qua Mục Thành không quá sầm uất thôi.
Tôn Hàn chỉ cười, thi thoảng chen vào vài câu.