Tôn Hàn bật cười, anh cũng không muốn đấu võ mồm với cô: "Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Tới phố ăn vặt đi!", Liễu Y Y liền đáp ngay.
Hơn mười phút sau, hai người đã đến một quảng trường lớn.
Những sạp hàng san sát nhau treo những chiếc đèn lồng lấp lóe, mang theo hơi thở của năm tháng.
Trước mỗi chiếc sạp đều có rất nhiều khách vây lại.
"Rất náo nhiệt, nhưng không náo nhiệt bằng hồi trước. Tôi vẫn còn nhớ lần trước đến, đi đường còn khó nữa là, đúng là đông như kiến ấy!"
Liễu Y Y nhìn thấy cảnh này thì lại nhớ về trước kia, khóe môi cô hiện lên nụ cười thấp thoáng.
"Lần trước em đến vào lúc nào vậy?"
"Chắc khoảng mười năm trước". Liễu Y Y bất giác nói.
Tôn Hàn liền liếc mắt nhìn cô, khẽ nhướng mày: "Mười năm trước?"
Liễu Y Y gật đầu rất nghiêm túc: "Phải, tôi tới cùng bố tôi".
"Đừng nói nữa, tôi mời anh đi ăn đồ nướng! Hồi bố tôi còn sống, ông ấy thích nhất là đồ nướng và bia đấy".
"Lần trước đến bố tôi còn giấu mẹ tôi, lén dẫn tôi đi ăn đấy".
Liễu Y Y kéo Tôn Hàn đi tới một sạp đồ nướng. Tôn Hàn đi theo sau cô, cuối cùng cũng biết vì sao tối muộn thế này mà Liễu Y Y lại gọi anh ra đây.
Thì ra là vì, cô đang nhớ nhung một người.
Theo như Tôn Hàn được biết, nhiều năm trước bố Liễu Y Y đã mất vì bệnh nặng.
Vào lúc đó, Liễu Y Y còn chưa tròn mười sáu tuổi.
Sau khi bố Liễu Y Y mất, địa vị của Liễu Y Y và mẹ cô trong nhà cũng tụt dốc không phanh.
Sau đó, khi xảy ra việc bị cưỡng bức, nhà họ Liễu liền mượn lý do này để nói rằng Liễu Y Y làm mất mặt nhà họ, thế nên đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà.
Thực ra nguyên nhân thực sự là nhà họ Liễu muốn bớt đi một người trong cuộc chiến chia tài sản.
Tiếp xúc với Liễu Y Y lâu như vậy, tất nhiên Tôn Hàn hiểu cô rất rõ, cô hoàn toàn không để ý đến tiền tài của nhà họ Liễu.
Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái, một cô gái có người bố đã mất sớm.
Trong lòng cô luôn chất chứa nỗi nhớ mong với bố mình.