Tôn Bân này không phải là ai xa lạ, mà chính là em trai của Tôn Hàn - Từ Tiểu Bân.
Nhưng thoắt một cái, cậu ta đã biến thành cậu năm của nhà họ Tôn, thân phận đã khác xa ngày xưa.
Ngay cả cách ăn vận cũng trở nên cao quý vô cùng.
Từ Tiểu Bân lơ đãng chính vì nhìn thấy Tôn Hàn.
Cậu ta vừa từ thang máy bước ra, còn Tôn Hàn thì bước vào thang máy bên cạnh. Đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi.
Nhưng cả hai đã khôn lớn cùng nhau, nên Từ Tiểu Bân có thể chắc chắn người đó chính là Tôn Hàn.
Điều này khiến Từ Tiểu Bân - kẻ đã lừa dối chính mình rằng bản thân là con trai thất lạc hai mươi mấy năm của Tôn Hành Vương, cũng là cậu năm nhà họ Tôn - cảm thấy hoảng sợ.
Sao Tôn Hàn lại đến Thượng Kinh rồi?
Vì sao anh đến đây?
Liệu anh có vạch trần cậu ta không?
Những suy nghĩ hỗn loạn dồn dập trong đầu khiến Từ Tiểu Bân có muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được nữa.
“Sao lại có thời gian đến đây tìm tôi thế?”, sau khi Từ Tiểu Bân bần thần bước vào phòng, Liễu Phương Phương cố gắng nặn ra một nụ cười.
Bất luận Liễu Phương Phương có thích tên cậu ấm vô dụng này của nhà họ Tôn hay không, thì đối phương cũng là chồng chưa cưới của cô ta.
Chuyện này gần như đã được định đoạt.
“Không có chuyện gì làm, nên đến thôi. Hoa tươi đấy, em xem có thích không”.
Trong mấy tháng qua, Từ Tiểu Bân gần như đã học được cách chiều chuộng phụ nữ.
Vào khoảnh khắc này, Từ Tiểu Bân đã thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để Tôn Hàn cướp đi mọi thứ mà cậu ta đang có!
Người phụ nữ trước mặt Từ Tiểu Bân và thân phận cậu năm nhà họ Tôn, đều thuộc về cậu ta!
Từ Tiểu Bân không muốn trở về làm một kẻ bình thường, chẳng có gì trong tay ở Mục Thành!
“Cũng được. À phải rồi, gần đây Trương Dương Phi có làm phiền anh nữa không? Anh ta độc đoán lắm, dù tôi đã nói rất rõ ràng là tôi không thích anh ta thì mọi chuyện vẫn y như cũ, tôi cũng thấy phiền phức vô cùng”, Liễu Phương Phương vừa nhận hoa vừa nói.
“Tạm thời là không”.
Nhắc đến tên Trương Dương Phi kia, Từ Tiểu Bân vẫn cảm thấy hơi sợ.
Dạo trước anh ta đã quấy rầy Từ Tiểu Bân rất nhiều lần, thậm chí còn đe nẹt rằng nếu Từ Tiểu Bân dám cưới Liễu Phương Phương thì anh ta sẽ đánh gãy chân cậu ta!
Nghĩ lại chuyện này thôi cũng làm Từ Tiểu Bân rùng mình.
Từ Tiểu Bân cũng từng tìm đến sự giúp đỡ của gia tộc, nhưng các ông các bác toàn bảo rằng chuyện của bọn trẻ thì bọn trẻ tự giải quyết.
Nhưng Từ Tiểu Bân vẫn chưa có quyền lực gì ở Thượng Kinh, sao mà giải quyết chứ?
“Tôi có cách để anh ta không gây phiền phức cho anh nữa!”
Nói thật là Liễu Phương Phương cực kỳ khó chịu với bộ dạng lo lắng sợ sệt kia của Tôn Bân, chẳng có thái độ gánh vác gì cả.