"Nhưng có một số việc không thể nào lường trước".
Điều không thể đoán trước được đương nhiên là sự xuất hiện của Tôn Bân và tờ giấy hôn thú kia!
"Được rồi, lái xe về công ty đi, tôi vẫn còn kỳ phép nửa tháng.Trong nửa tháng này phải sơ bộ nắm được công việc, khi đến lúc sẽ bàn giao lại cho anh và Lưu Mai!"
"Công việc này chính là sự tự do cuối cùng của tôi, tôi không muốn mất nó!"
"Được!", Tôn Hàn khởi động xe.
Hai người chẳng mấy chốc đã về đến công ty, có điều anh không đến phòng kinh doanh mà đi thẳng tới bên cạnh phòng tổng giám đốc, sắp xếp một chiếc bàn làm việc.
Sau này nếu không có việc gì đặc biệt thì anh sẽ phải ở đây làm việc, đóng vai trợ lý của tổng giám đốc!
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà vô số tin đồn lan truyền khắp công ty.
Một tên quản kho nhỏ nhoi chỉ trong thời gian ngắn đã một bước lên làm phó giám đốc kinh doanh, sau đó lại trở thành tâm phúc của tổng giám đốc. Hơn nữa trên cổ tay lại còn tự nhiên mọc thêm một chiếc đồng hồ đắt ngang một gia tài. Lúc ra ngoài còn được lái chiếc xe mà tổng giám đốc chưa bao giờ cho ai lái thay.
Như vậy thì làm sao mà không có tin đồn được cơ chứ?
Vừa hay, chàng quản kho may mắn này quả thực cũng rất khôi ngô tuấn tú!
Cả công ty sôi sùng sục lên vì tin đồn, không có gì khác ngoài hai chữ "bao nuôi"!
Cũng chỉ trong vài ngày, Tôn Hàn đã nổi danh khắp tòa nhà công ty!
Tôn Hàn cũng chẳng buồn giải thích, mà có giải thích cũng chẳng ai tin.
Trước mắt Liễu Phương Phương cứ giao việc gì thì anh làm việc đó.
Lại đến giờ tan ca, Tôn Hàn lái chiếc BMW chuẩn bị về nhà, vừa đi được không lâu thì phát hiện đang có rất nhiều chiếc xe khác theo đuôi mình.
Lúc anh ra khỏi cao tốc thì lập tức có một chiếc xe hơi màu đen vượt lên chặn phía trước.
Bước xuống xe là một người đàn ông tóc cắt ngắn, người này Tôn Hàn đã từng gặp.
"Cậu Tôn, cậu chủ Trương của chúng tôi muốn gặp cậu!"
Người đàn ông nọ lịch sự nói.
Nhưng nếu Tôn Hàn không hợp tác thì anh ta có còn lịch sự hay không thì không ai biết được.
Tôn Hàn gật đầu đáp: "Dẫn đường đi".
Người đàn ông tóc ngắn này chính là cánh tay phải của Trương Dương Phi.
Khoảng gần bảy giờ, Tôn Hàn bị dẫn tới một quán bar khá yên tĩnh.
Trương Dương Phi đang ngồi ở quầy bar, tay cầm một ly rượu khẽ lắc lư. Thấy Tôn Hàn tới, đôi mắt anh ta rất phức tạp, không thể nhận ra trong đôi mắt đó là cảm xúc gì.