Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Mau đi xin lỗi cậu Chu ngay, nếu vì chuyện này mà cậu ta không đưa cho nhà mình năm trăm nghìn tiền sính lễ nữa thì mẹ không tha cho con đâu”.  

 

Đến lúc này rồi mà mẹ cô ta vẫn chỉ nghĩ đến tiền sính lễ.  

 

Trần Tiểu Thi thật sự không biết trong lòng Ôn Vận có còn coi mình là con gái nữa hay không.  

 

“Chu Lộ Dương bị người của Lệ Lận đưa đi rồi. Lệ Lận sẽ cho chúng ta năm trăm nghìn tiền sính lễ, anh ấy bảo con ngày mai dẫn Thiếu Văn đến khách sạn Đế Vương gặp anh ấy. Anh ấy sẽ lo tiền sính lễ cho Thiếu Văn”.  

 

“Cái gì? Lệ Lận có nhiều tiền thế thật không?”, Ôn Vận rất hoài nghi.  

 

…  

 

Khách sạn Đế Vương.  

 

Tôn Hàn đứng trên sân thượng ngắm bầu trời đêm.  

 

Từ Khang Niên đứng bên cạnh nói: “Hình như tôi biết Lận soái định làm gì rồi”.  

 

“Tôi cũng đoán được rồi, ông có nghĩ anh ta làm vậy hơi quá đáng không?”  

 

Từ Khang Niên có vẻ lúng túng rồi thành thật đáp: “Tôi cũng không biết nữa, với thái độ của nhà họ Trần dành cho Lận soái thì cậu ta làm gì cũng không quá đáng. Chỉ có điều, hình như cậu ta làm vậy hơi không được quân tử cho lắm thôi”.  

 

Không quân tử đã là nói khách sáo rồi.  

 

Nếu đúng hơn thì phải nói cách trả thù của Lệ Lận rất tiểu nhân.  

 

Anh ta không định giết người, mà là hãm hại.  

 

“Thật ra nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, có câu thế này, tự tạo nghiệt không thể sống. Suy cho cùng cũng tại nhà họ Trần quá trơ tráo, mà thôi, đây là chuyện riêng của Lệ Lận, chúng ta không nên can dự vào làm gì”.  

 

Câu nói cuối cùng này mới là thật.  

 

Thật ra, Tôn Hàn cũng thấy hành động tiếp theo của Lệ Lận hơi quá đáng, nhưng là do nhà họ Trần làm chuyện có lỗi với anh ta trước nên anh cũng đành kệ thôi.  

 

Kẽo kẹt.  

 

Lệ Lận vừa đi vào phòng khách sạn thì đã thấy Hồ Kiều mặc sẵn váy ngủ chờ mình, cảnh xuân thì lồ lộ.  

 

“Anh Lệ, anh đến rồi à?”  

 

Lệ Lận liếc nhìn Hồ Kiều một cái rồi đáp ‘ừm’.  

 

“Anh Lệ, mình uống ly rượu nhé?”  

 

“Được!”  

 

Một bình rượu vang đỏ đã cạn, đèn trong phòng tối dần, các tiếng thở gấp khe khẽ vang vọng khắp phòng.  

 

Sáng hôm sau.  

 

Hồ Kiều tỉnh giấc, nhớ lại cơn kích tình điên cuồng hôm qua, cô ả thấy hơi thẹn thùng.  

 

“Anh Lệ, bọn mình…”  

 

Hồ Kiều bắt đầu mơ mộng về tương lai sau này rồi.  

 

Lệ Lận sẽ tặng cô ả một chiếc xe hơn hai triệu, còn nhà và nhiều món đồ có giá trị nữa.  

 

Thậm chí nếu cô ả có thể lấy lòng Lệ Lận, khéo còn được gả cho anh ta và trở thành vợ đại gia cũng nên.  

 

So ra thì tên bám váy mẹ Trần Thiếu Văn là cái thá gì chứ?  



Đúng ra thì Trần Thiếu Văn là sự lưa chọn tốt nhất của Hồ Kiều, nhưng nếu giờ đã có một người đàn ông ưu tú hơn rồi thì cô ta cần gì đi theo Trần Thiếu Văn để phải chịu khổ nữa? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK