Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tôn Hàn đi thanh toán, Chu Hàn rất muốn cắn răng chi trả bữa tiệc đêm nay, hòng tạo dựng quan hệ với anh.

 

Nhưng lại không nỡ!

 

Chi phí cho phòng ăn của họ quá cao.

 

Sau khi Tôn Hàn ra quầy thanh toán xong, đang định rời đi thì Triệu Cường đột nhiên đưa Lưu Nguyệt đến chỗ anh, nhỏ giọng nói, “Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!”

 

Đối mặt với vẻ hùng hổ đe nẹt của Lạc Văn Nhất, Chu Hàn chỉ biết đứng về phía người ta, hai người đến tỉnh lỵ mưu sinh như Triệu Cường và Lưu Nguyệt lại không thể phản kháng.

 

Nếu không nhờ Tôn Hàn, Lưu Nguyệt rất có thể đã bị Lạc Văn Nhất đưa về làm nhục.

 

Gì mà uống rượu chứ, chỉ cần là người trải đời thì chắc chắn sẽ không nghĩ chuyện đơn giản như vậy.

 

“Không cần đâu”, Tôn Hàn đáp khẽ.

 

“Ban nãy, anh, anh đừng trách chúng tôi trốn ra xa như vậy nhé, tôi và Lưu Nguyệt thực sự không dám đắc tội!”, Triệu Cường vừa khó xử vừa áy náy nói.

 

Tôn Hàn đã giúp bọn họ ra mặt, vậy mà vào lúc quan trọng, họ lại trốn ra xa, không đứng cùng chiến tuyến với Tôn Hàn, thực sự rất có lỗi với anh.

 

“Hiểu được mà”, Tôn Hàn chỉ cười nhẹ, không để bụng.

 

Đúng là anh không để bụng, Triệu Cường và Lưu Nguyệt trốn ra xa là chuyện thường tình, đâu có gì đáng trách.

 

Nói cho cùng, họ chỉ là những nhân vật thấp cổ bé họng ở tầng lớp cuối cùng của thành phố này.

 

Chỉ là nhân phẩm của người này không biết gánh vác, không thích hợp để kết thân!

 

Có điều, Tôn Hàn và hắn cũng chẳng có khả năng thân thiết.

 

Thấy Tôn Hàn và Trần Thanh Sương rời khỏi nhà hàng, Chu Hàn bỗng nhiên chạy theo, nịnh nọt nói, “Cậu… Cậu Tôn à, bây giờ vẫn còn sớm, tôi mời cậu và Thanh Sương đến nơi khác dùng cơm nhé?”

 

Vừa nãy gã ta không nỡ chi trả hoá đơn ở nhà hàng Minh Hiên, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội kết giao với người quyền lực thế này.

 

Chu Hàn hạ quyết tâm rồi, dù bữa cơm tiếp theo phải tiêu mười hay hai mươi nghìn tệ, gã ta cũng không tiếc!

 

Sau đó, Chu Hàn vội vàng bổ sung, “Cậu Tôn à, Thanh Sương có biểu hiện rất tốt ở công ty, tôi đã quyết định sắp xếp cho cô ấy một chức vị quan trọng từ lâu rồi. Ngày mai nhé, ngày mai tôi sẽ bổ nhiệm cô ấy bắt đầu làm tổ trưởng”.

 

“Cậu cảm thấy thế nào?”

 

Trần Thanh Sương: “…”

 

Tôn Hàn bật cười, Chu Hàn này không có bản lĩnh gì, nhưng cũng giỏi đoán ý người khác lắm, biết mình có thể tận dụng những ưu thế gì khi muốn kết giao với một người.

 

Nếu như là bình thường, Tôn Hàn còn xem trọng người như thế.

 

Biết nịnh nọt cũng là một loại năng lực.

 

Tiếc rằng, Chu Hàn đã đắc tội anh trước đó.

 

Tôn Hàn nửa cười nửa không, “E là quản lý Chu không thăng chức cho Thanh Sương được”.

 

“Cậu Tôn có ý gì ạ? Cậu lo tôi không có năng lực này ư? Xin cậu cứ yên tâm, vấn đề khác thì Chu Hàn này không dám bảo đảm, nhưng chuyện bổ nhiệm Thanh Sương làm tổ trưởng thì không thành vấn đề. Tối đa là nửa năm, tôi có thể đưa cô ấy lên vị của tôi!”

 

“Không giấu gì cậu, tôi sắp thăng chức rồi!”

 

Nói đến đây, khuôn mặt của Chu Hàn ánh lên vẻ đắc chí.

 

Gã ta đã tốn rất nhiều tiền để qua được “cửa” này, quả thực sắp thăng chức rồi.

 

Vốn dĩ chuyện này Chu Hàn định nói vào buổi tiệc tối nay, để Trần Thanh Sương biết rằng cô ấy cần đến gã ta chăm sóc thì có thể mới xuôi chèo mát mái ở công ty, thuận tiện “hạ gục” được cô ấy.

 

Nhưng bây giờ thì gã ta không dám nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK