Nhưng người bây giờ đều giúp tiền không giúp lý, ai mà quan tâm đúng sai chứ?
“Chẳng lẽ không còn cách nào nữa ư? Để con gọi cho Tôn Hàn thử xem!”
Nhưng cô ta vừa gọi đã bị cúp máy, sau đó bị chặn số luôn!
Diệp Tô phát điên mất thôi. Thái độ này của Tôn Hàn rõ ràng là không muốn gặp cô ta nữa. Nếu vậy, Diệp Tô làm sao dám mong Tôn Hàn ứng tiền cho cô ta bù vào sáu triệu đã lấy của công ty đây?
“Lên xe đi, về tỉnh lỵ rồi tính tiếp!”, Dương Khai Phú bất lực nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Tô bỗng rung lên.
Diệp Tô cả mừng, cứ nghĩ Tôn Hàn Tôn Hàn đã chịu để ý mình nên gọi điện đến.
Nhưng lúc nhìn số mới biết là không phải, là trưởng phòng tài vụ của công ty.
Cô ta vội vàng nhấc máy, nặn ra giọng nói tươi cười, “Trưởng phòng à, tôi sắp xong việc rồi, hôm nay sẽ về tỉnh lỵ, ngày mai có thể đi làm bình thường ạ!”
“Không phải chuyện đi làm, mà là khoản tài chính do cô phụ trách đã xảy ra vấn đề, thiếu mất sáu triệu một cách khó hiểu. Tốt nhất là cô quay về và kiểm tra ngay cho tôi!”
Bộp!!
Diệp Tô ngây người, điện thoại rơi xuống đất.
Trong lòng cô ta chỉ vang lên một câu nói, “Tiêu rồi!”
…
Tôn Hàn đã khởi hành lúc sáu giờ sáng hôm nay, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, đến năm giờ chiều thì đến tỉnh lỵ.
Anh đi trước vì thực sự không muốn nhìn thấy hai bố con Dương Khai Phú và Diệp Tô vô liêm sỉ kia nữa!
Về đến tỉnh lỵ, Tôn Hàn bèn gọi điện cho Từ Khang Niên.
“Cậu đã về rồi ạ?”, vừa bắt máy, Từ Khang Niên đã cất tiếng hỏi.
“Ừm”, Tôn Hàn gật đầu, đoạn căn dặn, “Tối mai sẽ bắt đầu trận chiến trên võ đài. Cũng không còn thời gian nữa, giúp tôi hẹn Kim Thất Lạc, Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông ra dùng cơm tối nay. Có một số chuyện cần nói rõ ràng!”
Bây giờ đã là năm giờ chiều, muốn hẹn người ta thì đúng là hơi muộn rồi.
Nhưng nếu người mời là Tôn Hàn thì lại khác.
Anh muốn hẹn người ta, dù có là ba giờ sáng cũng không muộn.
Từ Khang Niên hiểu được chút chuyện, lập tức trả lời, “Tôi rõ rồi ạ!”
Khoảng nửa giờ sau, Từ Khang Niên gửi địa chỉ Tụ Hào Các cho Tôn Hàn, nhắn rằng ba người họ sẽ đến trước tám giờ.