Đã đến tuổi này rồi mà còn khóc lóc thì mất mặt biết bao nhiêu!
“Thầy cứ về đi, không cần lo về tên Trương Hằng kia. Nếu Trương Hằng dám bôi nhọ công ty bất động sản Thịnh Hạ, tôi sẽ dùng danh dự của Nhất Trung chúng ta đấu với anh ta! Thế giới này sẽ không để kẻ gian lộng hành đâu!”
…
Buổi tiệc đã hạ màn.
Tôn Hàn cũng không hùng hồn phát biểu dông dài gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn về chuyện quyên góp, ngay cả mấy câu khách sáo động viên đàn em cố gắng cũng chẳng buồn nói.
Anh không phải là người thích nhiều lời.
Sở dĩ anh lên sân khấu, chẳng qua là muốn người khác biết mình là học sinh của Tần Chính mà thôi.
Sau khi xuống sân khấu, Tôn Hàn biết Tần Chính đã về, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhờ hiệu trưởng La sắp xếp một căn phòng yên tĩnh rồi mời Trương Hằng vào phòng.
Tiện thể, gọi cả Từ Khang Niên đang ở bên ngoài vào.
“Giới thiệu một chút, hiệu trưởng La, chủ tịch Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ, còn hai vị đây…”
Ngồi trước bàn họp vuông vức, Tôn Hàn giới thiệu sơ qua.
“Ồ? Ông chủ của bất động sản Thịnh Hạ cũng ở đây à! Đúng lúc đấy, vậy tôi giới thiệu, tôi là Trương Hằng, làm ở bộ phận kế hoạch của đài phát thanh tỉnh! Thế ông có biết vị cổ đông này đã gây ra hoạ lớn không?”
Trương Hằng vẫn ngông nghênh và ngạo mạn lắm, có đài phát thanh tỉnh chống lưng rồi, hắn chẳng cần sợ gì nữa.
“Hoạ gì hả? Đài phát thanh tỉnh có một người như anh đúng là một điều sỉ nhục! Ngay cả chuyện như quyên góp giả mà cũng làm được!”, hiệu trưởng La tức giận nói.
“Chuyện gì vậy?”
Nghe đến từ ‘quyên góp giả’, Tôn Hàn cảm thấy khá hứng thú.
Hiệu trưởng La bèn kể rõ ngọn ngành yêu cầu của Trương Hằng .
Dù sao chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, sắc mặt Trương Hằng tối lại. Hắn không tiếp tục nói đến chuyện này nữa mà nhìn sang Từ Khang Niên, “Chủ tịch Từ, tôi cảm thấy đại diện của công ty ông đã cướp mất vị trí phát biểu áp chót của đài phát thanh tỉnh chúng tôi. Nếu ông không giải thích rõ ràng chuyện này, e là lãnh đạo của đài phát thanh tỉnh sẽ không vui đâu!!”
Dùng hẳn lãnh đạo của đài phát thanh tỉnh để ra oai, hắn không tin Từ Khang Niên sẽ không sợ.
Hắn muốn bù đắp cho bản thân mình một ít, tiện thể dạy dỗ tên Tôn Hàn này ra trò, vậy là hài lòng rồi.
Tiếc rằng, có đôi lúc, con người thực sự không nên ngây thơ quá.
Từ Khang Niên trưng ra vẻ mặt kỳ lạ, nhìn hắn bằng như thể nhìn một kẻ ngốc, “Cậu có thể đại diện đài phát thanh tỉnh?”