"Mấy ngày anh không có nhà tôi đã nói với Đồng Đồng rồi, bố ra ngoài tỉnh làm việc, bảo con bé phải ngoan. Đồng Đồng cũng đồng ý rồi".
"Lúc anh đi...thì gọi điện là được rồi, đừng tới đây rồi Đồng Đồng lại khóc".
Tôn Hàn nhếch miệng cười đáp: "Được!"
Đồng Đồng lưu luyến anh như vậy, chẳng lẽ người làm bố như anh lại nỡ rời xa con bé sao?
...
Hai ngày sau.
Chiếc Mercedes Benz của Tôn Hàn chầm chậm đi ra khỏi Giang Châu.
Trạm dừng tiếp theo chính là tỉnh lỵ tỉnh Tây!
Đoạn đường phải đi hết khoảng mười tiếng.
Đợi khi xe của Tôn Hàn ra khỏi cao tốc thì đã có nhiều chiếc Maybach đang đợi sẵn ở đó.
Phá Quân, Từ Khang Niên và một số nhân vật quan trọng trong Thiên Cửu Môn mà anh còn chẳng nhớ mặt cũng đang đứng đón.
"Lên xe cả đi, đến công ty rồi nói!", Tôn Hàn dừng xe rồi dặn.
"Vâng!"
"Vâng!"
Tất cả mọi người đều lên xe, đoàn xe nối đuôi nhau như một con rồng đi về hướng tỉnh lỵ.
Xe của Tôn Hàn đi sau cùng, những xe khác đi trước mở đường.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua.
Trước mắt Tôn Hàn dần hiện ra một tòa cao ốc hoành tráng và lộng lẫy.
Tòa cao ốc cao bốn mươi lăm tầng giống như một cây cột trụ trời mọc lên giữa nơi phồn hoa đô thị này.
Tập đoàn Cửu Thành!
Tỉnh lỵ của tỉnh Tây có thể nói là trung tâm của sáu tỉnh Tây Nam.
Mà tập đoàn Cửu Thành lại là tập đoàn lớn nhất của sáu tỉnh Tây Nam.
Bất luận là Tây Nam Tam Vương hay người được mệnh danh là giàu có nhất tỉnh Tây cũng không có được sản nghiệp hoành tráng như tập đoàn Cửu Thành này.
Hôm nay, sau mười năm xa cách, tập đoàn Cửu Thành gặp lại chủ nhân của mình.
"Cậu chủ, tất cả lãnh đạo công ty đều đang chờ cậu trong phòng họp của tầng cao nhất!"
Sau khi xuống xe, Từ Khang Niên xuất hiện trước mặt Tôn Hàn.
Trong số những người ở Giang Châu, Tôn Hàn chỉ sắp xếp cho duy nhất một mình Từ Khang Niên tới tỉnh Tây trước, giờ đương nhiên ông ấy là tâm phúc duy nhất của anh ở đây.
Nghĩ đến chuyện này, Từ Khang Niên vẫn cảm thấy khó tin.
Ở Giang Châu, Từ Khang Niên được coi là nhân vật lớn nhưng nếu đặt vào trong Thiên Cửu Môn thì cũng không được ngồi chiếu trên.
Từ Khang Niên thực sự không dám nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành tâm phúc của chủ nhân Thiên Cửu Môn.