Hàn Thế Văn đột nhiên giật bông hoa đỏ cài trên Âu phục ra, ném xuống đất một cách giận dữ rồi giẫm mạnh lên nó.
Những vị khách gần đó nhận ra có điều bất thường, bèn đổ dồn ánh mắt về phía họ.
“Thế Văn à, con bị sao vậy hả, lên cơn à? Khách khứa hai nhà đều đến cả rồi, con lại bảo không cưới, con đùa kiểu gì đấy?!”, Dương Khai Phú bực bội chất vấn.
Diệp Tô khóc lóc gào lên, “Bố à, chúng ta bị lừa rồi. Chúng ta bị Từ Tiểu Bân lừa rồi, đầu tư nguyên thạch là trò lừa đảo!!”
Ầm!
Dương Khai Phú như bị sét đánh giữa ban ngày, đầu óc choáng váng, gần như sụp đổ, “Con, con nói gì?”
Ở phía bên kia.
Từ Tiểu Bân đang gắp đồ ăn, thi thoảng lại liếc mắt về phía Thẩm Tri Thu, cảm xúc rất khó tả.
Chuyện Thẩm Tri Thu không thích mình nằm trong dự đoán, Từ Tiểu Bân cũng không thất vọng là mấy.
Nhưng dựa vào cái gì, cô ấy lại thích Tôn Hàn kia chứ?
Xem kìa, chốc chốc Thẩm Tri Thu lại trò chuyện đôi ba câu với Tôn Hàn, vậy mà Tôn Hàn vẫn có thái độ thờ ơ.
Reng reng!
Điện thoại của Tôn Hàn reo lên, anh lấy ra xem, là cuộc gọi của Từ Khang Niên.
Anh cũng không né tránh ai, lập tức bắt máy.
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt của anh đã tối sầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang Từ Tiểu Bân.
“Con lo ăn đi, trừng mắt nhìn em con làm gì?”, Dương Dung thấy vậy bèn không vui.
Thẩm Tri Thu cũng nhận ra Tôn Hàn có gì đó không ổn, nhỏ giọng hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôn Hàn thở hắt ra, bỏ điện thoại vào túi, “Không có gì. Tiểu Bân, ăn cơm xong, anh sẽ nói chuyện với em”.
Từ Khang Niên đã điều tra ngọn ngành chuyện đầu tư nguyên thạch, đấy chẳng phải là trò đấu trí mua bán gì, mà hoàn toàn là một trò lừa đảo!
Từ Tiểu Bân thực sự đã lừa người khác để giúp nhà cái của phía đầu tư nguyên thạch.
Nhưng tình huống hiện giờ không thích hợp để anh tra hỏi Từ Tiểu Bân.
“Chuyện gì mà không thể nói bây giờ?”, Từ Tiểu Bân chưa rõ tình hình, bèn bực dọc hỏi lại.
“Lát nữa em sẽ biết”.
Rầm rầm!
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên đầy hỗn loạn.
Từ Tiểu Bân nghe tiếng, bèn xoay đầu cười hỏi, “Anh rể à, anh đến rồi đấy à, sao sắc mặt anh lạ…”
Xoảng!
Tiếng đổ vỡ vang lên.
Hàn Thế Văn cầm chai rượu đập mạnh vào đầu Từ Tiểu Bân, khiến nó vỡ tan tành.
Rượu chảy dọc xuống từ đầu Từ Tiểu Bân, lẫn với màu máu đỏ sẫm.
Ối!
Rất nhiều khách khứa bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Hàn Thế Văn, cậu điên rồi à? Tiểu Bân nhà tôi làm gì mà cậu đánh nó như thế! Nói cho cậu biết, Tiểu Bân nhà này mà bị làm sao, tôi sẽ tống cậu vào tù đấy! Tiểu Bân, con không sao chứ?”, Dương Dung gào toáng lên.
“Ngồi tù!! Ngồi tù cái đầu bà, kẻ phải ngồi tù là Từ Tiểu Bân mới đúng đấy. Từ Tiểu Bân, mày đúng là không có lương tâm, ngay cả người thân mà mày cũng gạt!!”
Diệp Tô lập tức xông đến với bộ dạng đầu bù tóc rối, chẳng còn vẻ xinh đẹp nữa.
Tuy bị đập đến mức choáng váng, nhưng Từ Tiểu Bân nghe rất rõ những lời Diệp Tô vừa nói, lập tức giật nảy mình.
Bị, bị phát hiện rồi.
“Thế Văn à, em cũng là người bị hại, chuyện này anh không thể trách em, chúng ta…”
“Cút đi, tôi mù mới lấy cô!!”, Hàn Thế Văn đã phẫn nộ đến mức cực điểm, đẩy Diệp Tô ngã nhào xuống đất.
Hội trường hôn lễ lập tức trở nên ồn ào.
“Từ Tiểu Bân, mày trả tiền cho tao. Hôm nay mà mày không trả tiền, tao sẽ tống mày vào tù!!”
Dương Khai Phú cũng bước đến, chỉ tay vào mặt Từ Tiểu Bân mà quát tháo.
“Trả tiền đây!”
Từ Tiểu Bân lặng người, sao lại bị phát hiện nhanh thế này.
Cậu ta rối như tơ vò.
Bây giờ nên làm thế nào đây?