Có điều, chuyện mà Tôn Hàn lo lắng không phải là việc chữa trị, chỉ cần uống thuốc theo cách của anh thì bà ấy sẽ dần dần khỏi bệnh trong vòng nửa năm.
Nhưng anh đã gạt Liễu Y Y về việc cứ cách vài ngày sẽ phải đến nhà cô để thăm khám.
Vì chuyện anh lo chính là Hoàng Thiếu Tài. Tôn Hàn luôn nhìn người rất chuẩn. Tuy gã Hoàng Thiếu Tài này không nói nhiều, nhưng chắc chắn là kẻ hẹp hòi, có thù tất báo.
Chuyện này, chắc chắn sẽ còn kéo dài!
Hôm sau.
Trong một nhà kho ở ngoại ô.
Thấy Tôn Hàn lái xe đến nơi, Chu Lão Lục đã chờ sẵn ở bên ngoài bèn vội vàng tiến lại, “Chào cậu!”
“Người đâu?”
Tôn Hàn mở cửa bước xuống xe, đoạn phủi phủi nếp nhăn trên áo quần.
“Đang ở bên trong”, Chu Lão Lục gật đầu rồi khom người chào, sau đó dẫn đường cho Tôn Hàn.
“Ông sáu!”
“Ông sáu!”
Những người đang canh giữ nhà kho đồng loạt lên tiếng chào.
Chu Lão Lục không có ý giới thiệu Tôn Hàn, đám thuộc hạ này không đủ tư cách quen biết anh.
Vào đến nhà kho, lập tức có người xách tên Đường Mân đã gào thét mấy ngày nay ra.
Vừa trông thấy Tôn Hàn, Đường Mân đã định bổ nhào về phía anh hệt như một con thú hoang vậy. Thế nhưng gã đã bị người khác tóm lại, hoàn toàn không tiếp cận được anh.
“Tôn Hàn, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thả tao ra đi. Chú ba của tao đã đến Giang Châu rồi, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
Đúng lúc này, Chu Lão Lục đã kéo một chiếc ghế đến cho Tôn Hàn, đoạn ra lệnh cho thuộc hạ, “Bắt nó quỳ xuống nói chuyện!”
Tôn Hàn ngồi xuống ghế, còn Đường Mân bị ép quỳ gối, thấp hơn Tôn Hàn một cái đầu.
Vẫn giữ nguyên vẻ ngạo mạn, Đường Mân không ngớt lời mắng chửi, “Tôn Hàn, mày có nghe tao nói hay không hả, tao bảo là chú ba của tao sẽ không tha cho mày đâu!!”
“Vẫn còn sung sức lắm, xem ra chưa được xử lý đến nơi đến chốn nhỉ!”
Tôn Hàn phớt lờ tiếng gào thét của Đường Mân, chỉ nghiêng đầu nhìn Chu Lão Lục.
Chu Lão Lục hậm hực nói, “Thưa cậu, không phải là tôi không bảo thuộc hạ xử lý thằng nhóc này, mà là thằng nhóc này thực sự rất cứng đầu! Ỷ là người của nhà họ Đường nên không xem chúng tôi ra gì cả!”
“Hơn nữa…”, Chu Lão Lục nhỏ giọng nói, “Cậu đã từng dặn rằng trước khi Đường Quân Ngạo đến thì không được ra tay quá nặng!”
Tôn Hàn khẽ gõ lên trán mình rồi bật cười, “Cái này thì tôi quên mất thật!”