Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nói trắng ra là có thể sẽ ảnh hưởng đến quy luật cuộc sống của người dân ở đây.  

 

Không đùa được đâu!  

 

Nhưng Thẩm Tri Thu không hề biết những điều này.  

 

“Tiếc rằng tôi chỉ là một người làm nghệ thuật bình thường nên không giúp được gì cho cậu. Tôn Hàn, có lúc tôi còn nghĩ mình thật vô dụng, luôn là cậu giúp tôi, mà tôi thì chẳng thể làm gì được cho cậu”, Thẩm Tri Thu ảo não nói.  

 

Từ lúc quen biết Tôn Hàn đến nay, anh đã giúp cô ấy giải quyết rất nhiều rắc rối.  

 

Có thể nói, cô ấy thuận lợi quay trở lại màn ảnh và gặt hái được những thành công như ngày hôm nay thì ngoài sự nỗ lực của bản thân ra, phần lớn là nhờ công của Tôn Hàn.  

 

Nhưng đến khi anh gặp khó khăn thì cô ấy lại chẳng giúp gì được.  

 

Tôn Hàn cười nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, vì chẳng ai giúp được việc của tôi đâu”.  

 

Giọng nói của Tôn Hàn rất nhẹ và tuỳ ý.  

 

Nhưng Thẩm Tri Thu vẫn nghe ra sự tự phụ trong lời nói của anh.  

 

Cô ấy không nhịn được cười!  

 

Đúng vậy!  

 

Dù Tôn Hàn mà cô ấy quen biết luôn có vẻ điềm tĩnh, nhưng sự kiêu ngạo trong xương tuỷ của anh thì thật sự là hiếm thấy.  

 

Song, điều này cũng dễ hiểu thôi!  

 

Thân phận chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành đủ khiến anh hãnh diện với đời rồi.  

 

Một lát sau, Thẩm Tri Thu mới nói ra mục đích chính của lần gặp mặt này: “Tôi sắp đi Thượng Kinh rồi”.  

 

Tôn Hàn liếc nhìn.  

 

“‘Đại Đô Chi Thành’ nổi quá, tôi được chương trình Tinh Nguyệt ở Thượng Kinh mời đến tham gia tiết mục của họ. Chắc cậu không biết chứ, Tinh Nguyệt là một chương trình rất có quyền uy trong nước ta đấy. Tôi mà được lên sóng thì việc tuyên truyền của ‘Đại Đô Chi Thành’ sẽ gặp rất nhiều thuận lợi! Công ty đương nhiên đồng ý nên tôi không thể từ chối được”.  

 

“Cho nên mấy ngày nữa là tôi đi rồi”.  

 

Nói đến đây, Thẩm Tri Thu có vẻ không được vui cho lắm.  

 

Điều này khiến Tôn Hàn thấy khó hiểu.  

 

Anh bật cười hỏi: “Đây là chuyện tốt mà, sao cô lại có vẻ sầu não thế?”  

 

Thẩm Tri Thu cười khổ đáp: “Làm nghệ sĩ mà nổi tiếng quá cũng chẳng phải chuyện hay ho đâu, phim nổi nên tôi cũng được thơm lây, tôi lọt vào mắt xanh của một trong ba công ty giải trí lớn ở Thượng Kinh rồi đấy, nhưng công ty hiện tại của tôi lại không từ chối được”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK