Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Xin tự giới thiệu

“Khụ khụ, theo tôi vào đây!”

Vương Bách Xuyên cũng không quan tâm tới lai lịch của Liễu Y Y, chỉ ho khan vài tiếng rồi mở cửa phòng làm việc và dặn dò.

Lúc này đây Liễu Y Y cũng không hiểu gì, sao tự dưng cô ấy lại biến thành người có quan hệ? Chẳng lẽ việc cô ấy được tuyển vào làm có ẩn tình nào khác?

Nhưng ngẫm nghĩ trong chốc lát, cô ấy vẫn tiến vào văn phòng của tổng giám đốc.

Rốt cuộc là có chuyện gì, cứ hỏi tổng giám đốc sẽ biết ngay thôi.

Vả lại, cô ấy thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Đợi khi cánh cửa của phòng làm việc đóng lại, mấy nhân viên nữ lập tức tới gần Trần Hương, líu ra líu ríu.

“Chị Hương, cô gái kia có lai lịch thế nào vậy?’

“Đúng vậy, người của giám đốc Vương hả?”

Trần Hương cười khà khà bĩu môi: “Chuyện thế nào cơ? Các cô không biết à?”

“Ôi, e là lại giống với mấy người trước đó thôi, đồng ý với “yêu cầu” kia của Vương Bách Xuyên rồi mới tiến vào. Chắc đợi khi Vương Bách Xuyên chơi chán rồi sẽ tìm một cái cớ để đuổi đi thôi”.

“Chỉ vì một chức vụ, đúng là ngốc thật!”

“Ôi, chẳng lẽ Vương Bách Xuyên thực sự được thăng chức lên tổng giám đốc? Tên háo sắc đó lên nắm quyền thì sau này chúng ta phải cẩn thận đấy!”

“Ai bảo người ta biết nịnh, tổng giám đốc Lý lúc nào cũng được nịnh cho sướng rơn lên, suýt nữa chỉ điểm để hắn ta làm người kế nhiệm, làm sao mà sai được?”

Có “vết xe đổ” của những người đi trước, mấy nhân viên nữ không ai cảm thấy Liễu Y Y sẽ ở lại trong thời gian dài.

Mà khi nhắc tới vị trí tổng giám đốc mới, ai cũng tỏ ra bất đắc dĩ. Vương Bách Xuyên là con sâu mọt của công ty này, vốn dĩ không nên giữ lại.

Bây giờ thì hay rồi, ngược lại người ta còn sắp thăng chức lên tổng giám đốc.

Những người có chút tư sắc như họ, ai cũng cảm thấy nguy hiểm.

“Được rồi, ai làm việc của người nấy đi, quyết định của cấp trên không phải chuyện mà chúng ta đàm tiếu được!”

Trần Hương thấy mấy cô nhân viên này càng nói càng khó tin nên vội vàng lên tiếng ngắt lời.

Bên trong phòng làm việc.

Vương Bách Xuyên mở tài liệu của Liễu Y Y ra xem hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên đánh giá Liễu Y Y, cười khà khà: “Tôi biết cô mà, cô con gái bị nhà họ Liễu đuổi ra khỏi cửa! Nhưng không sao, công ty thời trang Sâm Uy của chúng tôi không sợ nhà họ Liễu”.

Nghe vậy, Liễu Y Y rất mừng, khẽ cúi người cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Vương đã cho tôi cơ hội!”

Vương Bách Xuyên giơ tay lên ngắt lời: “Đừng vội, công ty chúng tôi có thể không để tâm tới vấn đề về thân phận của cô, nhưng cô có biết rằng thời trang Sâm Uy là công ty lớn nổi tiếng quốc tế, người có thể tiến vào công ty thời trang Sâm Uy toàn là nhân tài kiệt xuất trên thế giới, cùng lắm cũng tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu!”

“Mà học lực của cô... chỉ có thể tính tới bậc trung học phổ thông! Mà học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty của chúng tôi!”

Nghe thấy câu này, Liễu Y Y lập tức hoảng hồn, vội vàng nói: “Giám đốc Vương, bản thân tôi đã học hết toàn bộ các môn trong thời gian Đại học, có năng lực sánh ngang với sinh viên đến từ trường danh tiếng”.

“Nếu không tin, anh có thể xem các bản thiết kế thời trang được đính kèm trong CV của tôi, nhất định sẽ khiến giám đốc Vương hài lòng!”

Vương Bách Xuyên cười khà khà đứng dậy khỏi ghế, bước tới bên cạnh Liễu Y Y.

Bản chất của hắn ta lúc này đã lộ ra, Vương Bách Xuyên giơ tay định chạm vào chiếc cằm trắng nõn của Liễu Y Y, giọng điệu ngả ngớn: “Thực ra học lực hay gì đó không quá quan trọng với tôi, chỉ cần cô đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ để cô vào công ty làm thư ký của tôi, thế nào hả?”

Liễu Y Y né tránh theo bản năng, khiến bàn tay của Vương Bách Xuyên tóm hụt: “Giám đốc Vương, xin hãy tôn trọng tôi một chút!”

Nụ cười của Vương Bách Xuyên càng không kiêng dè, lần này hắn ta giơ tay định chạm tới bả vai thơm tho của Liễu Y Y.

“Tôn trọng ư? Khà khà, Liễu Y Y, cô thực sự tưởng ông đây không biết cô đã lụn bại đến mức phải đi bán cá ngoài chợ sao! Ông đây cho cô một cơ hội thay đổi vận mệnh, cô nên cảm kích mới phải!”

“Chỉ cần cô chịu theo tôi...”

Đùng!

Đột nhiên, Liễu Y Y đá vào đũng quần Vương Bách Xuyên như một phản xạ có điều kiện, khiến hắn ta phải ôm háng bằng hai tay, kêu lên oai oái.

Biết chuyện xin việc đã hỏng hẳn rồi, Liễu Y Y cũng không quan tâm quá nhiều nữa, vội vàng mở cửa phòng làm việc, hoảng loạn chạy ra ngoài.

“Bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi, mau lên, người đâu bắt lấy người phụ nữ đó cho tôi!”, bên trong phòng làm việc vang lên tiếng gào thét của Vương Bách Xuyên.

Nghe thấy mệnh lệnh từ Vương Bách Xuyên, mấy tên muốn lấy lòng hắn ta chỉ loáng một cái đã chế ngự được Liễu Y Y.

Lúc này đây, mọi đôi mắt trong khu làm việc đồng loạt hướng về phía cô với vẻ tò mò và khó hiểu.

Không phải cô gái này có quan hệ với giám đốc Vương à, sao lại thành ra thế này?

Vương Bách Xuyên nhịn đỏ cả mặt, trong tình trạng đũng quần vẫn còn đau rát, dáng đi của hắn ta cứ cà nhắc cà nhắc.

“Phụt...”

Một vài nhân viên đoán được chuyện gì đã xảy ra nên không nén được tiếng cười.

“Cười gì mà cười? Có gì đáng cười à?”

Vương Bách Xuyên quát ầm lên, sau đó bước tới bên cạnh Liễu Y Y đang chật vật, dùng giọng điệu rất nghiêm chỉnh để chửi rủa cô: “Loại phụ nữ như cô đúng là không biết trời cao đất dày!”

“Rõ ràng tôi đã nói rõ rồi, học lực của cô không đủ tư cách tiến vào công ty chúng tôi, cô còn mặt dày đeo bám, định dùng sắc đẹp quyến rũ tôi!”

“Bị tôi từ chối, cô thẹn quá hóa giận, còn ra tay với tôi!”

“Loại phụ nữ không biết liêm sỉ như cô đáng được dạy dỗ một trận rồi đưa tới đồn cảnh sát để giáo dục lại, còn phải đăng tải lên mạng xã hội, chấn chỉnh lại tác phong!”

Những lời nói của hắn ta toàn là vu oan giá họa cho Liễu Y Y.

Cho dù các nhân viên có thể đoán được bản tính của Vương Bách Xuyên, e là chuyện không phải như thế.

Nhưng không ai muốn đứng ra nói vài câu bênh vực cho một cô gái mà họ không hề quen biết để đắc tội với người sắp thăng chức lên tổng giám đốc như Vương Bách Xuyên.

Ngược lại, họ hùa theo lời nói của Vương Bách Xuyên, chửi mắng cô.

“Thói đời ngày càng đồi bại mà, loại phụ nữ này đáng bị dạy dỗ theo ý muốn của giám đốc Vương!”

“Chứ còn gì nữa, đúng là không biết liêm sỉ, nếu tuyển hạng người này vào, khác nào vết nhơ của công ty thời trang Sâm Uy!”

“...”

“Tôi không hề như thế, là giám đốc Vương định quấy rối tôi, tôi mới đáp trả, tôi...”

Liễu Y Y giãy giụa trong bất lực, nước mắt chảy dài.

Thế nhưng cô chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, làm sao thoát được gọng kìm của mấy người đàn ông?

Cô thực sự không hiểu, cô chẳng làm sai gì cả, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Chẳng lẽ thế giới này cứ phải bất công với cô như vậy sao?

“Còn cứng miệng!”

Vương Bách Xuyên sa sầm mặt mũi, giơ tay lên định giáng cho cô một cái tát để hả cơn giận trong lòng!

Dám không phục tùng hắn ta, còn ra tay chống trả, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!

Liễu Y Y nhắm tịt hai mắt, không có cách nào tránh khỏi cái tát dồn hết toàn lực này.

Chát chát!

Hai tiếng bạt tai vang dội cất lên, nhưng Liễu Y Y không hề cảm thấy đau đớn.

Cô mở mắt ra đầy nghi hoặc, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông mà cô không muốn gặp đang đứng chắn trước mặt, một bàn tay tóm chặt cổ tay Vương Bách Xuyên.

Mà trên mặt hắn ta có thêm hai dấu tay còn đỏ ửng.

“Mày là thằng nào? Công ty thời trang Sâm Uy không phải nơi để loại người như mày làm càn! Thằng nhãi kia, mày sẽ phải trả giá!”

Vì cơn đau bỏng rát này mà cơn giận của Vương Bách Xuyên hoàn toàn bị khơi dậy.

“Xin được tự giới thiệu, tôi là Tôn Hàn, kể từ giờ phút này, tôi là tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy, chi nhánh Giang Châu”.

“Chẳng lẽ là, Lý Tông Đạo chưa thông báo với anh à?”

Giọng nói của Tôn Hàn cực kỳ lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK