Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Tri Thu chép miệng, sau đó đổi một tư thế ngồi khác dễ chịu hơn.  

 

Tôn Hàn bắt đầu lái xe, nói: "Chúng ta đi ăn trước nhé".  

 

Trên đường thi thoảng Thẩm Tri Thu lại quan sát Tôn Hàn đang lái xe, đột nhiên cô ấy im lặng rồi nói: "Thực ra tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không còn liên lạc với tôi nữa".  

 

"Cô nghĩ rằng tôi là kẻ đã có được rồi thì sẽ vứt bỏ sao?", Tôn Hàn nhướng mày hỏi lại.  

 

"Không phải, là vì...cậu không thể phụ trách với tôi được".  

 

Thẩm Tri Thu hiểu rất rõ điều này.  

 

Người Tôn Hàn thực sự yêu là cô gái ở thành phố Giang Châu.  

 

Tôn Hàn im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: "Đúng là tôi chưa từng nghĩ sẽ phụ trách với cô. Đúng vậy, tôi chính là gã tồi không chịu phụ trách!"  

 

Nghe vậy Thẩm Tri Thu khẽ nhói lòng, nhưng lại thấy thả lỏng.  

 

Có lẽ thế này mới tốt   

 

Vốn chính là cô ấy mặt dày không biết xấu hổ đi quyến rũ Tôn Hàn.   

 

Hơn nữa Thẩm Tri Thu cũng không muốn phá hoại tình cảm của Tôn Hàn.   

 

"Nhà hàng Tây à, sao lại trang trọng thế?"  

 

Khi tới cổng nhà hàng Teague hàng đầu Thượng Kinh, Thẩm Tri Thu khá kinh ngạc.  

 

"Hẹn hò mà, có lúc có thể đơn giản nhưng cũng có lúc phải trang trọng, đúng không?", Tôn Hàn vẫn mỉm cười.  

 

Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn, cô ấy nở nụ cười hạnh phúc.  

 

"Thảo nào tôi lại mê mệt cậu, có lẽ là vì trên thế giới này không có cô gái nào là cậu không tán đổ được!"  

 

Người đàn ông này có lúc chẳng hề lãng mạn chút nào, nhưng cũng có lúc lại vô cùng hiểu phụ nữ.  

 

Tất nhiên Thẩm Tri Thu không thích Tôn Hàn bởi những điều này.  

 

Mà là vì vào lúc cô ấy cần, người luôn xuất hiện trước mặt cô ấy chính là anh!  

 

Sau khi vào nhà hàng, họ gọi một bàn đầy ắp thức ăn.  

 

Dưới ánh nến, Thẩm Tri Thu cứ nhìn Tôn Hàn mãi hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười: "Có gì thì cứ nói đi, cậu cứ im lặng thế này tôi thấy hoang mang lắm đấy!"  

 

Tôn Hàn khựng lại, sau đó đưa một tờ chi phiếu tới trước mặt Thẩm Tri Thu.   

 

Nét mặt Thẩm Tri Thu liền cứng đờ: "Ý cậu là gì?"  

 

Tờ chi phiếu này giống như đang làm nhục cô ấy vậy.  

 

Tôn Hàn im lặng một lúc rồi nói: "Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi không thiếu tiền, nhưng bố cô thiếu tiền. Tôi đưa cho cô tờ chi phiếu này cũng chẳng có ý gì, cô nghĩ là cho cũng được, cho vay cũng được, nhưng tôi đưa tiền là vì muốn giúp bố cô vượt qua cảnh khốn khó, thử xem có thể gượng dậy lần nữa không".  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK