Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Dung và Từ Tiểu Bân đang đợi ở khách sạn, tối nay sẽ khởi hành quay về Mục Thành còn Tôn Hàn thì ra ngoài một mình.

 

Khi Tôn Hàn đến quán cà phê thì đã là ba giờ chiều.

 

Thẩm Tri Thu đang ngồi trước bàn, sắc mặt có gì đó không giống mọi khi lắm.

 

"Buổi trưa mới gặp nhau xong mà nhanh vậy đã gọi điện cho tôi là do có chuyện gấp sao?", Tôn Hàn ngồi xuống rồi tùy ý gọi một tách cà phê, cười hỏi.

 

Ánh mắt Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn càng thêm chút xa lạ, nhưng sau cùng cô vẫn hỏi với vẻ quan tâm: "Việc của em trai anh sau cùng giải quyết thế nào vậy?"

 

"Tối nay sẽ về Mục Thành để tìm tên đầu sỏ của đường dây đầu tư nguyên thạch đó", Tôn Hàn đáp ngắn gọn.

 

Việc đầu tư vào nguyên thạch này vốn được du nhập vào từ nước ngoài, không hề được pháp luật bảo hộ, bản chất là một thủ đoạn lừa đảo. Những việc như thế này đương nhiên sẽ không thể làm một cách lộ liễu mà thông qua một số cầu nối để tìm những người khá có thế lực ở địa phương tiến hành giao dịch ngầm, lừa được người nào thì hay người đó.

 

Ban đầu là Từ Tiểu Bân bị lừa, sau đó Từ Tiểu Bân lại kéo thêm cả nhà Dương Khai Phú bị lừa theo.

 

"Người dám làm việc này chỉ sợ là những tay sừng sỏ ở đó. Nếu cậu thực sự đi tìm bọn chúng thì nhỡ đâu bị bọn chúng ép cho tức nước vỡ bờ thì sao? Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát thì hơn".

 

Chẳng cần đến tận nơi thì Thẩm Tri Thu cũng có thể đoán ra tên đầu sỏ ở Mục Thành chắc chắn không phải dạng tốt lành gì, cho nên cô không khỏi lo lắng cho Tôn Hàn.

 

"Nếu bọn chúng có bản lĩnh đó thì tôi lại càng thấy thú vị hơn đấy. Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu", Tôn Hàn đáp rất thản nhiên, trong đôi mắt tràn đầy sự tự tin.

 

Như thể đang muốn nói anh còn chẳng coi mấy tên đó là cái đinh gì.

 

Thẩm Tri Thu cũng không tiện khuyên bảo tiếp, cô chỉ nói: "Vậy cậu phải cẩn thận nhé".

 

"Ừm".

 

Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

 

Thẩm Tri Thu liếc nhìn Tôn Hàn nhiều lần, muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.

 

Một lúc lâu sau, Tôn Hàn mới điềm nhiên nở nụ cười, nói: "Có việc gì thì cứ nói ra đi, chúng ta là bạn bè, không có chuyện gì là không thể hỏi được".

 

"Cậu... cậu thực sự đã từng ngồi tù sao?", nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu khó khăn lắm mới dám nói ra thắc mắc của mình.

 

Hôm nay lúc ở buổi hôn lễ, người đàn ông trung niên kia mở miệng ra là nói Tôn Hàn là tội phạm hiếp dâm. Thẩm Tri Thu thực ra không tin, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Tôn Hàn chẳng hề phủ nhận.

 

Nếu Tôn Hàn từng ngồi tù thì cô cũng không để ý lắm, nhưng nếu phạm phải tội kia thì đúng là khiến người ta ghét bỏ.

 

Tôn Hàn hơi cụp mắt xuống, cười khổ rồi mới ngẩng đầu lên thong thả đáp: "Đúng vậy, sáu năm trước tôi phạm tội cưỡng hiếp, sau đó ngồi tù sáu năm, vừa được thả ra cách đây không lâu".

 

"Có phải cô cảm thấy không thể ngờ tới đúng không?"

 

Không ngờ... đó lại là sự thật.

 

Vẻ mặt Thẩm Tri Thu không giấu nổi sự thất vọng.

 

Sao Tôn Hàn có thể phạm phải tội đó được?

 

Hình tượng vĩ đại của Tôn Hàn trong lòng cô lúc này chính thức sụp đổi.

 

"Cậu, tại sao cậu..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK