…
Buổi tối, tại khách sạn lớn Hoằng Phong.
Trong phòng bao số một trên tầng năm.
Hẹn bảy giờ, nhưng sáu giờ thì Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã đến rồi.
Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ đúng sáu giờ năm mươi phút đã đến nơi theo đúng lịch hẹn.
Tôn Đạo Viễn có vóc dáng mập mạp của một người đàn ông trung niên sống an nhàn, còn Tôn Thiên Kỳ thì bước đi nghênh ngang, vừa nhìn đã biết là có đời sống khá buông thả.
Theo cảm nhận ban đầu mà nói thì trông bố con nhà này khá bất tài vô dụng.
“Chào bác hai, chào anh họ!”
“Chào ông hai, cậu ba!”
Hai bố con họ vừa đi vào, Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã đứng dậy rồi mỉm cười chào hỏi ngay.
Tôn Hàn không thích kiểu khách sáo giả tạo, nhưng nếu phải bàn chuyện thì cần cúi mình một chút.
Còn nếu cứ tỏ ra thanh cao thì chưa bàn được chuyện gì, khéo đã bị người ta từ chối luôn rồi.
“Chú em Phát Tài đấy à!”
“Đây là thằng út hả? Đúng là con trai của Tôn Hành Vương có khác, trông oách đấy! Còn trẻ thế mà đã điều hành cả tập đoàn Thiên Tử rồi, giỏi hơn anh họ cháu nhiều”.
Tôn Đạo Viễn cất giọng nói hách dịch với giọng điệu ganh ghét rõ ràng.
Tôn Thiên Kỳ nhìn Tôn Hàn với vẻ không phục.
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đối mắt nhìn nhau rồi thầm ai oán, thái độ kiểu này là khó thương lượng rồi đây.
“Anh với cháu ngồi đi ạ!”
Tôn Phát Tài cười nói.
Sau khi ổn định chỗ ngồi xong, Tôn Phát Tài đã gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Sau đó, Tôn Thiên Kỳ rất kiệm lời, hầu như chỉ cắm mặt vào điện thoại, nhưng cũng không quá tập trung, có thể thấy là anh ta đang mất kiên nhẫn.
Tôn Đạo Viễn cũng không nói nhiều, nhưng hễ hở câu nào là ngầm châm chọc Tôn Hàn bằng giọng điệu chua ngoa.
“Bác hai, lần này cháu đến Ma Đô nhưng chưa tới chào bác là không đúng, cháu xin tự phạt một ly ạ”.
Tôn Hàn chuẩn bị vào việc chính nên chủ động tự phạt một ly trước.