Thấy thế, Diệp Vân Đồ cũng không dám nói gì nữa, vì sợ bố mình tăng xông.
“Nếu thế thì khi bố bảo con cạnh tranh dự án đảo Lâm An, con phải nói ngay với bố chứ! Chỉ cần không nhận dự án ấy thì Diệp Thị vẫn có thể làm lại và phát triển dần lên”.
“Giờ, con vay nợ những sáu mươi tỷ, phải làm sao đây?”
Diệp Vân Đồ cũng đã đón nhận hiện thực, hiện giờ, dự án đảo Lâm An chẳng những không kiếm được tiền mà còn như đang kìm chân Diệp Thị.
Không cần nghĩ thì ông ta cũng biết có người cho cô phóng viên ấy tới gây sự.
Nhưng những gì cô ta nói đều là thật, bất động sản Diệp Thị không thể tiếp tục thi công dự án đảo Lâm An được nữa rồi.
Còn mấy chục tỷ mà Diệp Vân Đồ đang nợ thì cần Diệp Thị phải thanh toán hộ.
Diệp Vân Đồ không nói gì.
Ông ta chấp nhận đi vay tiền ngân hàng vì nghĩ rằng có thể dựa vào dự án đảo Lâm An để gỡ lại được.
Chỉ cần làm tốt dự án thì ông ta có thể bù lỗ thất thoát.
Nhưng ông ta đã đoán sai và đánh giá mình quá cao rồi.
Thành ra thất bại thảm hại!
“Bố ơi, giờ phải làm sao ạ? Anh cả vay nhiều tiền như thế thì mình biết lấy gì để trả đây?”
“Hơn nữa, chuyện này còn lộ ra ngoài rồi, phía chính phủ kiểu gì cũng lại thu hồi dự án, như vậy là nhà ta lại lâm vào cục diện bế tắc rồi”.
“Không còn dự án ấy nữa, lẽ nào nhà mình phải đập nồi bán sắt để trả nợ cho Diệp Vân Đồ sao?”
Ngay sau đó, các thành viên khác trong nhà họ Diệp bắt đầu cất giọng oán trách Diệp Vân Đồ.
Như thể ông ta là một kẻ vô cùng xấu xa.
Choang!
Đột nhiên Diệp Hà Sơn hất hết chén trà trên bàn xuống vỡ tan tành.
“Ai cũng chỉ biết oán trách, kêu gào khó khăn, sao không tự nghĩ cách đi? Sao con cháu đời sau của nhà họ Diệp ta lại toàn một lũ vô dụng thế chứ?”
Diệp Hà Sơn vừa tức giận vừa mệt mỏi!
Ông ấy biết con trai cả Diệp Vân Đồ của mình không tài giỏi, nhưng vấn đề là nhà họ Diệp còn ai hơn nữa đâu?
Chẳng lẽ ông ấy lại giao cơ nghiệp cho người ngoài?
Cộp cộp!
Đúng lúc này.
Có mấy bóng người bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ đều mặc cảnh phục.
“Cảnh sát Chu, anh đến có việc gì thế?”