Hàn Hướng Đông đi từ hành lang bên ngoài vào rồi nói: “Phía Thượng Kinh tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng Giang Lệ thì cứ như bốc hơi rồi ấy, có lẽ ông ta đã đến tỉnh ta rồi”.
Từ tháng một đến tháng tư, Thiên Cửu Môn luôn trong tư thế nghênh địch, trông có vẻ hơi khoa trương.
Thế lực của Giang Lệ còn chưa có động tĩnh gì, nhưng phía họ đã nâng cao mức đề phòng rồi.
Bởi họ phải đối mặt với Giang Lệ đó!
Ngay đến Tôn Hàn cũng phải vô cùng cẩn trọng.
Mười năm trước, ông ta đã có thể tống một bá chủ phía Nam đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất là Phó Văn Húc vào tù cho đến cuối đời.
Như vậy đủ biết người được coi là quân vương của thế giới ngầm - Giang Lệ đáng sợ đến mức nào rồi.
Từ nhiều năm trước, người ta đã truyền nhau một câu rằng Giang Lệ là nhân tài trăm năm khó gặp.
Thật ra ông ta nổi tiếng cũng không có gì là lạ, điều đáng nói là ông ta mới bốn mươi ba tuổi thôi.
Điều này có nghĩa là mười năm trước, Giang Lệ mới ba mươi ba mà đã tiếp quản môn phái, đã vậy còn khuấy đảo phong ba cho Tây Nam nữa.
Sau mười năm, ông ta chắc chắn chỉ mạnh hơn.
“Công Tử Minh chưa có động tĩnh gì không có nghĩa là Giang Lệ cũng vậy, hai đả thủ của ông ta là Thanh Hổ và Chu Giang đều có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, giờ họ đang ở đâu, có thông tin gì không?”, Tôn Hàn ngoảnh lại hỏi.
Thật ra Tôn Hàn tìm Lệ Lận và Trần Cửu là để đối phó với Giang Lệ, chứ Lý Hắc Tử chưa đủ trình.
Còn Thanh Hổ và Chu Giang là hai tên đàn em mạnh nhất của Giang Lệ.
Nghe đồn, Giang Lệ phát hiện ra cao thủ Thanh Hổ trong một gia đình nghèo khó, từ đó trở đi, người này chỉ trung thành với ông ta, đã vậy còn chưa từng thua trận nào, điểm này tương tự với Trần Cửu.
Chu Giang thì vốn xuất thân trong một gia tộc, là anh em cùng lớn lên với Giang Lệ, từ nhỏ tới lớn luôn nghe lời Giang Lệ.
Người này gia nhập Công Tử Minh cũng vì Giang Lệ ở đó.
Nghe nói Chu Giang từng bại dưới tay Thanh Hổ.
Tôn Hàn buộc phải đề phòng hai người này.
“Hành tung của Thanh Hổ rất bí ẩn, gần đây cũng vậy, hình như không ở Công Tử Minh mà đang đi cùng với Giang Lệ”.
“Còn Chu Giang, theo tin mà tôi nhận được thì sáng nay người này vẫn họp với thành viên trong môn phái ở Thượng Kinh, xem ra phải ở lại trấn thủ rồi”, Hàn Hướng Đông nói.
Nghe vậy, Tôn Hàn mới yên tâm phần nào, ít ra thì Chu Minh không đến đây.
“Tạm thời cứ theo dõi tình hình đã, nhưng không được buông lỏng cảnh giác. Giang Lệ đã nói tháng tư đến thì chắc chắn không chậm trễ đâu”, Tôn Hàn dặn dò.
Là Giang Lệ thì đã nói là làm.
Kiểu gì ông ta cũng đến.
Hàn Hướng Đông gật đầu, tạm thời cứ vậy đã.
Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Hàn chợt đổ chuông.
Anh cầm lên xem thì híp mắt lại, là số của Giang Lệ!
“Ông Giang!”