Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Cửu là người thứ hai”.

 

“Tôi là người thứ ba!”

 

“Phá Quân là người thứ tư!”

 

Tôn Hàn liên tiếp nói ra bốn cái tên.

 

Thẩm Vấn gật đầu, trước mắt đây là những người xuất sắc nhất phía họ, đoạn bổ sung, “Còn thiếu một người!”

“Anh không phải là người à?”, Tôn Hàn hỏi bằng giọng đương nhiên.

 

Câu hỏi này làm Thẩm Vấn á khẩu. Anh ta đưa tay sờ mũi, “Tất nhiên tôi là người rồi. Nhưng, tôi có tài cán gì mà anh lại bảo tôi tham gia trận chiến võ đài chứ, còn chẳng bằng Tề Thiên Tại!”

 

Đây không phải là lời thoái thác. Bản lĩnh của Thẩm Vấn không dựa vào khả năng đánh đấm. Dù có chọn ứng cử viên, thì xếp trước anh ta vẫn còn Hàn Hướng Đông, Tề Thiên Tại hay Tô Vấn Long mà.

 

Để anh ta tham gia chỉ tổ lãng phí thôi.

 

Nhưng Thẩm Vấn chợt nhận ra ánh mắt Tôn Hàn nhìn mình hơi lạ, rốt cuộc cũng phát giác được điều khác thường, “Ý của anh là, để điền tên tôi vào, nhưng thật ra anh đã có sự lựa chọn khác rồi?”

 

Tôn Hàn không phủ nhận, “Người giang hồ chúng ta đánh võ đài không giống như bên chính quy, luật lệ cũng không quá khắt khe, ai lên sàn đều có thể quyết định ngay tại chỗ. Vậy nên dùng ai đều có thể quyết định tạm thời”.

 

“Tạm điền tên anh vào vị trí cuối cùng, đến lúc ấy tôi sẽ đổi người khác vào”.

 

“Tôi hiểu rồi”, Thẩm Vấn gật đầu đồng ý.

 

Không phải Thẩm Vấn không muốn tham chiến, mà là anh ta thực sự không có năng lực này.

 

“Vậy chúng ta còn cần chuẩn bị gì nữa không?”, Thẩm Vấn hỏi tiếp.

 

“Cố gắng hết mình, thuận theo số trời”.

 

Tôn Hàn đứng dậy từ xô pha, “Tôi còn bận việc khác, tạm thế này trước nhé”.

 

Thời hạn nửa tháng đã định, bây giờ chỉ cần chờ ngày đó đến để quyết định thắng thua là được.

 

Những hành động khác không còn ý nghĩa gì mấy.

 

Sau khi rời khách sạn, Tôn Hàn đến một quán cà phê.

 

Sáng sớm hôm nay, Diệp Tô đã gọi điện nói rằng muốn hẹn gặp anh vì có chuyện rất quan trọng liên quan đến Từ Tiểu Bân.

 

Nếu không vì chuyện có liên quan đến Từ Tiểu Bân, Tôn Hàn thực sự rất lười đi gặp cô ta.

 

“Tìm tôi để nói chuyện quan trọng gì?”

 

Vừa ngồi xuống, Tôn Hàn đã đi thẳng vào vấn đề.

 

Ánh mắt của Tôn Hàn làm Diệp Tô hơi sợ, nhưng cô ta vẫn ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nói, “Tôn Hàn, cậu có từng nghĩ đến thân thế của mình hay không?”

 

Hửm?

 

Tôn Hàn nhíu mày, “Ý chị là sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK