Chẳng lẽ ông ấy lại giao cơ nghiệp cho người ngoài?
Cộp cộp!
Đúng lúc này.
Có mấy bóng người bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ đều mặc cảnh phục.
“Cảnh sát Chu, anh đến có việc gì thế?”
Có người nhận ra nhân vật đi đầu là ai nên cất giọng khách sáo chào hỏi.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Đồ rồi nói: “Diệp Vân Đồ, lần này chúng tôi đến để mời ông về cục tiếp nhận điều tra!”
“Đây là lệnh bắt!”
Khi Tôn Hàn và Liễu Phương Phương về khách sạn thì đã là mười một giờ đêm.
Liễu Phương Phương thả mình xuống sofa rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, sau đó thở dài nói: “Tôi biết chuyện sẽ thành ra thế này mà!”
Một khi sự thật Diệp Vân Nghĩa chính là hung thủ được phơi bày.
Cả xã hội sẽ nhận được một câu trả lời thích đáng.
Còn với nhà họ Diệp mà nói thì là tại hoạ ngập đầu!
“Nếu không nói cho Lâm Đông biết sự thật thì có lẽ nhà họ Diệp sẽ không làm sao, nhưng người nhà của hai cô gái vô tội ấy thì sao?”
Tôn Hàn thờ ơ đáp.
Việc nhà họ Diệp nợ nần chồng chất bị cô phóng viên kia truy hỏi là có người sắp xếp.
Nhưng chuyện Diệp Vân Nghĩa giết người là Tôn Hàn đã nói cho nhân viên điều tra Lâm Đông biết, sau đó anh ta đã liên hệ với cảnh sát khu vực dốc toàn lực điều tra theo manh mối ấy.
Có thể nói Diệp Vân Đồ bị bắt giữ, còn Diệp Vân Nghĩa phải bỏ trốn đều là do Tôn Hàn.
Nhưng những việc này đều đã được Liễu Phương Phương ngầm đồng ý.
Nếu vậy thì chứng tỏ cô ta biết thế nào là đúng, là sai.
Nhưng làm vậy thì có thể coi là vì nước quên tình nhà rồi.
Nhất là khi thấy ông ngoại mình tức đến mức ngất đi, cô ta chỉ thấy lòng mình đau thắt.
“Anh tuyệt đối không được nói cho ông biết đâu đấy!”