"Ồ, nói như vậy thì công ty tài chính Tài Nguyên chính là công ty mà Trương Bát Bì gom tiền vào rồi. Người xử lý Trương Bát Bì tên là gì ấy nhỉ...hình như là người của Lý Tứ Hổ ra tay, người này giờ thế nào rồi?", Tôn Hàn hỏi
Mã Quân lập tức trở nên kiêng dè: "Cậu đừng có nói là cậu biết anh Tứ đấy nhé?"
Nếu tên Tôn Hàn trước mặt là bạn của anh Tứ thì hắn không thể không kiêng dè.
"Anh Mã, anh đừng có nghe anh ta nói lung tung, sao anh ta có thể quen anh Tứ được?"
Tạ Viễn rất sốt ruột, hoàn toàn không hề tin Tôn Hàn quen biết Lý Tứ Hổ.
"Anh Tứ, nghe có vẻ rất lợi hại đấy nhỉ".
"Thế này nhé, tôi có thể đưa năm triệu tệ. Bảo anh Tứ của các người tới lấy, chỉ cần hắn dám lấy thì đừng nói là năm triệu trệ, năm mươi triệu tệ tôi cũng sẽ đưa!"
Lúc này Tôn Hàn lại nói như vậy.
Nhưng khi nghe thấy năm mươi triệu tệ, Mã Quân lại chẳng hề thấy vui vẻ chút nào mà càng thấy kiêng dè, dường như đã chạm phải điểm mấu chốt.
Tên này nói lớn lối như vậy không phải là vì quen biết anh Tứ, mà là hoàn toàn không coi anh Tứ ra gì.
Thành phố Giang Châu rất lớn, những nhân vật lợi hại cũng đầy nhan nhản.
Mà những kẻ cho vay nặng lãi như họ cũng chỉ có chút bản lĩnh tung hoành ở cái tầng lớp thấp nhất này thôi. Nếu như gặp những người ở tầng lớp trên thì họ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Mã Quân giờ bắt đầu thấy hối hận, sao có thể chưa nghe ngóng kỹ càng đã đồng ý làm việc này cho Tạ Viễn chứ. Sao hắn không chịu nghĩ kỹ, người có thể lấy ra được năm triệu tệ đâu thể nào là người bình thường được?
"Cậu Tôn, chuyện này là do tôi có mắt không tròng, mong cậu bỏ quá cho. Coi như tôi chưa nhắc đến chuyện tiền nong!"
Tuy năm triệu tệ rất béo bở, nhưng Mã Quân hiểu rằng có tiền mà không còn mạng để xài thì cũng công cốc. Cho dù hắn vẫn hoài nghi tên họ Tôn này chỉ đang phô trương thanh thế, nhưng Mã Quân vẫn quyết định lùi bước.
Ngộ nhỡ người ta là một nhân vật tầm cỡ thì năm triệu tệ không hề đáng giá.
Tạ Viễn đỏ ngầu đôi mắt: "Anh Mã, tên này đang dọa anh thôi, anh đừng có bị hắn dọa!"
Bốp!
"Ở đây không đến lượt mày nói chuyện!"
Mã Quân liền vung một cái tát lên mặt Tạ Viễn, gân xanh nổi hằn lên.
Sau khi ăn tát, Tạ Viễn không dám nói chuyện nữa.
Tôn Hàn liền bật cười: "Cũng có mắt nhìn đấy, xem ra mấy tên côn đồ như các người cũng không phải đồ ngốc. Nhưng mà anh vẫn nên gọi điện cho Lý Tứ Hổ thì tốt hơn đấy".
"Cậu Tôn..."
Mã Quân rất khó xử, Tôn Hàn đang có ý muốn truy cứu đến cùng.
"Gọi đi!", Tôn Hàn chỉ thốt ra đúng hai chữ.
Mã Quân hết cách, chỉ có thể gọi cho Lý Tứ Hổ.