Nhưng với người làm ăn mà nói thì đây là chuyện không thể.
Bởi họ phải bù ra bao nhiêu tiền mới đủ đây?
Nếu cứ hễ có người bạn nào gặp khó khăn, Tôn Phát Tài lại đưa tay ra giúp thì Long Phong không thể phát triển như ngày hôm nay được.
Người làm ăn đều có máu lạnh.
Tôn Phát Tài có thể chấp nhận cách của Tôn Hàn để phối hợp cùng giúp nhà họ Diệp là vì ông ta nghĩ đầu tư bao nhiêu vào anh cũng đáng.
Nhưng nếu hao hụt vốn quá thì dù ông ta có đồng ý thì cổ đông của công ty cũng lắc đầu.
Không thể có tiền lệ nào được.
“Thời gian gấp gáp quá, nếu chúng ta không thể thuyết phục được Tôn Đạo Viễn thì chắc tìm đến nhà họ Đậu cũng vậy thôi! Tạm thời cứ vậy đã, bất quá thì tôi sẽ nghĩ cách cho nhà họ Đậu gặp chuyện gì đó vậy”.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói.
Lúc này, nhà họ Đậu đang mờ mắt vì miếng thịt béo đảo Lâm An nên chắc chắn không buông tay.
Đã thế còn có Tôn Đạo Viễn chống lưng nên anh có đến tìm họ cũng vô dụng.
Thật ra chính vì nhà họ Đậu biết Tôn Hàn và Tôn Phát Tài cùng một phe quyết giành dự án kia về tay cho nên mới đến nhờ vả Tôn Đạo Viễn.
Nếu đúng là vậy thì anh đến tìm họ làm gì nữa.
Hiện giờ, họ cứ chờ xem Ninh Quảng Sênh sẽ làm gì đã.
Anh ta đứng về phía Đỗ Tiên, mà chị ta lại là một trong các đối tác của Tôn Hàn.
Nếu chị ta muốn kiếm được tiền thì phải giúp Long Phong thắng dự án với mức giá trong dự kiến.
“Đến đâu hay đến đấy vậy, dẫu sao tôi cũng đã cố gắng hết sức phối hợp với cậu rồi, còn kết quả ra sao thì xem ý trời thôi!”
Tôn Phát Tài nói.
Tại sao ông ta cứ nhất nhất đứng về phe Tôn Hàn, có lẽ anh không biết, nhưng Tôn Phát Tài thì biết rất rõ.
Thứ nhất, tuy Tôn Đạo Viễn là ông hai của nhà họ Tôn, nhưng không có tài cán gì, đã thế còn huênh hoang nên Tôn Vượng Thịnh không thèm nhòm ngó tới.
Vì thế, tuy Tôn Đạo Viễn mang tiếng có địa vị chỉ đứng sau Tôn Đạo Hương, nhưng thật ra sự chênh lệch giữa hai anh em họ là rất lớn.
Nếu không ông ta đã chẳng bị đày đến Ma Đô rồi chẳng ai đoái hoài tới.
Dù mai này khi Tôn Vượng Thịnh qua đời, người nắm quyền của nhà họ Tôn sẽ là Tôn Đạo Hương, chứ không phải Tôn Đạo Viễn.