Nhưng cô ta thực sự rất cần khoản tiền này!
Đến buổi tối, Trần Hương hẹn người đó ở nhà hàng bên bờ sông.
Người đó là một thanh niên đầu đinh khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất lôi thôi, toàn thân nhìn nhếch nhác luộm thuộm.
"Trần Hương, mấy năm nay cô sống tốt đấy nhỉ! Ăn ở nhà hàng cao cấp, mặc quần áo đẹp, suýt nữa tôi không nhận ra cô đấy!"
Người đàn ông tên Đậu Quân ngồi xuống, gã nhìn không gian xung quanh, điệu bộ lấm la lấm lét.
Những khách khác trong nhà hàng đều nhìn gã như nhìn một kẻ lạc loài.
Dù sao thì Đậu Quân ăn mặc trông chẳng khác gì công nhân.
"Đậu Quân, đây là năm trăm nghìn tệ mà anh cần, tôi đã gửi mật mã thẻ vào điện thoại của anh rồi. Anh cầm tiền đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa!"
Trần Hương đã để tất cả tiền trong tấm thẻ này, cô ta lấy nó từ trong túi xách ra rồi để nó trước mặt Đậu Quân.
Đậu Quân hào hứng nghịch chiếc thẻ ngân hàng, chậc chậc tấm tắc không ngừng: "Năm trăm nghìn tệ mà lấy ra được ngay thế này, có thể thấy mấy năm nay cô kiếm được rất nhiều tiền! Trần Hương, giờ cô đã từ con gà đất biến thành phượng hoàng rồi!"
"Nhưng mà..."
Sắc mặt Đậu Quân lạnh đi: "Năm đó cô đâu có nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận và ghét bỏ như thế này. Trần Hương, cô thấy tôi là kẻ đã từng ngồi tù nên không xứng với cô sao?"
Trần Hương chắp hai tay trước ngực, cô ta rất mất kiên nhẫn: "Đậu Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Muốn thế nào sao?". Đậu Quân cười châm chọc: "Tôi vì cô mà ngồi tù đấy, tôi cũng yêu cô mà. Cô hãy nhìn xem, tôi giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã đến lúc kết hôn sinh con rồi!"
"Trần Hương, cô chưa quên lời cô nói lúc trước chứ. Cô nói đợi tôi ra tù rồi cô sẽ lấy tôi!"
"Đã đến lúc cô thực hiện lời hứa của mình rồi!"
Trần Hương liền hoảng hốt, năm đó quả thực cô ta đã nói thế, nhưng thực ra cô ta không muốn như vậy!
Hơn nữa cô ta hoàn toàn không yêu Đậu Quân.
"Đậu Quân, chúng ta đừng như vậy. Tôi đưa anh năm trăm nghìn tệ để bù đắp mấy năm nay anh ngồi tù. Có năm trăm nghìn tệ này, anh hãy về quê lấy vợ, sau đó làm ăn buôn bán, như thế không phải rất tốt sao..."
Đậu Quân không muốn nghe những điều này, giọng gã lạnh đi, ánh mắt vô cùng đáng sợ, gã gằn từng chữ một: "Cô... muốn nuốt lời sao?"
Trần Hương sợ hãi né tránh ánh mắt gã, nhưng vẫn cắn răng nói: "Đúng!"
Đậu Quân giận quá liền bật cười: "Cô coi thường tôi à? Mấy năm trước tại sao cô không nói? Trần Hương, cô có thừa nhận mấy năm ngục tù này của tôi là vì cô không?"
Trần Hương cố gắng phản bác: "Đó là do anh muốn đánh ông ta, không phải là do tôi ép anh! Hơn nữa Đậu Quân à, tôi đã chuẩn bị năm trăm nghìn tệ cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Năm trăm nghìn tệ đấy, cả đời này anh đã từng được thấy năm trăm nghìn tệ chưa?"
"Tôi đã nói rồi mà, cô là sinh viên xuất sắc của trường đại học danh tiếng, làm sao có thể thích một tên du côn như tôi rồi trở thành bạn gái tôi được. Giờ tôi cuối cùng cũng hiểu rồi, lúc đó cô đã lợi dụng tôi, lợi dụng việc tôi thích cô, sau đó khiêu khích tôi đi đối phó với bố nuôi của cô, khiến ông ta không dám nhòm ngó cô nữa!"
"Trần Hương, cô mưu mô thật đấy!"
Quá khư dơ bẩn bị chọc thủng, sắc mặt Trần Hương liền trắng bệch như tờ giấy. Nhưng dù cô ta không muốn nhớ lại đến thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Trần Hương nhìn Đậu Quân: "Chỉ có năm trăm nghìn tệ này thôi, anh lấy thì lấy, không lấy thì chẳng có một cắc nào đâu!"