Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Thực sự không quen biết sao?", Tôn Vượng Thịnh nghiêm giọng hỏi lại lần nữa.  

 

"Không, không quen!", Tôn Tiểu Bân lắp bắp run rẩy nhưng vẫn một mực phủ nhận.  

 

"Vậy còn cậu? Tôn Hàn, cậu có quen nó không?", Tôn Vượng Thịnh nhìn sang Tôn Hàn hỏi.  

 

Tôn Hàn liếc nhìn Tôn Tiểu Bân, hơi do dự rồi đáp: "Không quen".  

 

Nghe vậy, Tôn Tiểu Bân mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Điều cậu ta sợ nhất là Tôn Hàn vạch trần quan hệ giữa hai bọn họ.  

 

Nhưng chỉ một giây sau, mặt Tôn Tiểu Bân đã trắng bệch.  

 

"Ha ha, không quen biết sao? Đúng là thú vị thật, hai anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau mà lại không quen biết. Thú vị, thực sự rất thú vị! Tôn Hàn, cậu nói xem, Từ Tiểu Bân nói dối thì cũng thôi đi, cậu cũng học theo. Muốn làm gì vậy hả?"  

 

Tôn Đào và những người nhà họ Tôn khác nét mặt đầy vẻ cổ quái.  

 

Hai anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau?  

 

Tôn Hàn và Tôn Tiểu Bân là hai anh em?  

 

Đặc biệt là Tôn Đào, vẻ mặt cô ta lúc này vô cùng kỳ lạ.  

 

Theo như Tôn Đào nhớ thì Tôn Tiểu Bẩn ghét cay ghét đắng Tôn Hàn kia mà?  

 

Nhưng chỉ một phút sau, Tôn Đào như thể đã nhận ra điều gì đó...  

 

"Ông nội, anh, tôi...."  

 

Tôn Tiểu Bân sắp sụp đổ đến nơi rồi, không biết nên nói gì mới được.  

 

Tôn Vượng Thịnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tôn Tiểu Bẩn, cười lớn nói: "Từ Tiểu Bân, tưởng tôi không biết cậu là ai sao? Cậu xứng gọi tôi hai tiếng 'ông nội' sao?"  

 

Sau đó, Tôn Vượng Thịnh liếc nhìn Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành, nói bằng giọng mỉa mai: "Ôi chao, các người thực sự nghĩ lão già này hồ đồ rồi, đến cháu trai mình là ai cũng không nhận ra nữa hay sao?"  

 

"Tôn Đạo Hương, nói thử xem?"  

 

Tôn Đạo Hương ngẩng đầu, nhìn thẳng Tôn Vượng Thịnh rồi đáp: "Bố, trong lòng bố đã biết rõ, cần gì phải hỏi con?"  

 

Ý tứ đằng sau câu nói này chính là người do Tôn Vượng Thịnh đón về nhà, là thật hay giả không liên quan đến ông ta.  

 

"Hai mươi phút, tôi muốn gặp người đàn bà tên Dương Dung!"  

 

Tôn Vượng Thịnh ra lệnh.  

 

Nghe vậy, Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân cùng ngẩng đầu lên.  

 

Mẹ nuôi của Tôn Hàn, mẹ ruột của Từ Tiểu Bân đang ở trong tay Tôn Đạo Hương.  

 

"Được, để con gọi điện!"  

 

Tôn Đạo Hương ngẩn người ra, nhưng chợt hiểu ra khi ông ta phái người đi Mục Thành đón người thì Tôn Vượng Thịnh đã biết rồi, chỉ là chưa lật tẩy mà thôi.  

 

Tôn Vượng Thịnh già thì có già nhưng chưa hề hồ đồ.  

 

Ngược lại, còn khôn ngoan hơn bất cứ ai.  

 

Lại thêm hai mươi phút dài đằng đẵng trôi qua.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK