“Dì Y Y, sao dì không bỏ vào bát con?”, Đồng Đồng đang thèm lắm rồi.
“Đây, con ăn nhiều vào, mai lại ăn uống khoa học nhé, tối nay Đồng Đồng cứ ăn thoải mái đi”.
Liễu Y Y nhanh chóng bỏ thịt vào bát của Đồng Đồng, sau đó lại đưa đũa về phía nồi thịt.
Trong mắt Tôn Hàn, đây chính là tình mẹ.
Hơn chín giờ tối, chờ Đồng Đồng ngủ xong, Tôn Hàn mới lái xe đưa Liễu Y Y về nhà.
“Hu hu…”
Hai người cùng lên xe.
Vừa lên xe một cái, Liễu Y Y đã khóc oà lên vì không kiềm nén cảm xúc được nữa.
Tôn Hàn không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lái xe.
Cô con gái thất lạc nhiều năm giờ đã ở ngay trước mắt nên Liễu Y Y muốn khóc lớn một trận cũng là chuyện bình thường.
Cứ để cho cô khóc vậy.
Vì sau tối nay, sẽ chỉ còn tiếng cười thôi.
Khi sắp đến nhà của Liễu Y Y, cô mới ngừng khóc rồi lấy giấy khô lau nước mắt, song đôi mắt đã sưng húp.
Cô nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Giờ anh định thế nào?”
Đương nhiên Liễu Y Y hỏi về Đồng Đồng.
“Để con bé ở với em”, Tôn Hàn không chần chừ mà nói ngay.
Thật ra, anh có thể đưa Đồng Đồng đến tỉnh Tây.
Nói gở miệng dù anh có thể bại dưới tay Giang Lệ trong trận chiến vào năm sau, nhưng với tính cách của ông ta, chắc hẳn sẽ không làm khó một cô bé mấy tuổi.
Cùng lắm thì Thiên Cửu Môn sẽ khuất phục dưới chân của Giang Lệ, chứ không đến mức bị tiêu diệt.
Bất kể sang năm có kết quả thế nào, Đồng Đồng vẫn sẽ được an toàn.
Nhưng một là sau khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn sẽ rất bận.
Hai là như anh đã nói, anh không nên cướp mất quyền để hai mẹ con Liễu Y Y ở gần nhau.
Vì thế, anh đành chọn cách buông tay con gái vào lúc này.
Nếu anh có thể sống qua năm sau, chắc chắn sẽ tổ chức một hôn lễ cho Liễu Y Y.
Ngược lại thì tất cả chấm hết.
Anh sẽ trở thành đống xương tàn dưới đất, không cần phải suy nghĩ gì nữa.
Thật ra, Tôn Hàn cũng đã tự vấn mình.
Với bản lĩnh mà anh đã học được trong trại giam, dù không phải chủ nhân của Thiên Cửu Môn thì anh cũng có thể lo cho hai mẹ con Liễu Y Y một cuộc sống đủ đầy.
Bây giờ, Tôn Hàn thật lòng thấy hối hận khi đã đồng ý với Phó Văn Húc làm chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn.