Đòi lại công bằng cho Giang Hồi thì chẳng khác nào Cẩm Văn Hạo phải cúi đầu.
Sao con cháu nhà họ Cẩm phải nhún nhường trước một diễn viên cỏn con chứ?
Đây là điều khiến Cẩm Hoằng thấy đau đầu nhất.
“Thật ra anh có thể thay đổi lối tư duy một chút, ví dụ Giang Hồi không làm diễn viên nữa thì anh sẽ dễ dàng giữ lấy cô ta hơn. Chứ cứ để cô ta lăn lộn trong ngành giải trí phức tạp này thì chẳng mấy mà cô ta bay đi mất đâu”, Cẩm Hoằng thử khuyên nhủ tiếp.
Theo anh ta thấy, Tôn Hàn ra rức đòi công bằng cho Giang Hồi thế này là vì hai người có quan hệ mờ ám với nhau.
Anh ta cố tình nói như vậy để mong làm giảm bớt thái độ kiên quyết của Tôn Hàn.
Dẫu sao Giang Hồi mà cứ ở trong ngành giải trí thì lúc nào cũng có người nhòm ngó.
Khó tránh khỏi một ngày, cô ta sẽ ngả vào vòng tay của một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền khác.
Nếu không còn ánh hào quang của một ngôi sao nữa, Giang Hồi sẽ không thể thoát khỏi tay Tôn Hàn.
Nhưng ngay từ đầu, Cẩm Hoằng đã nhìn nhận nhầm mối quan hệ giữa Tôn Hàn và Giang Hồi, nên mấy lời khuyên nhủ này là vô dụng.
Tôn Hàn không giải thích mà chỉ nói: “Tôi vẫn đang chờ tin của anh Cẩm!”
Cực chẳng đã, thấy không thể lung lay được Tôn Hàn, Cẩm Hoằng đành lấy điện thoại rồi đi ra ngoài gọi điện.
Vài phút sau, anh ra đã quay lại: “Ông tôi muốn gặp riêng anh”.
“Bao giờ?”
“Tối nay, anh hãy dẫn Giang Hồi theo”, Cẩm Hoằng đáp.
Tôn Hàn suy nghĩ một lát, đại khái đã hiểu ông của Cẩm Hoằng định đích thân hỏi chuyện của Giang Hồi, anh cũng biết nếu cô ta không đi thì chắc sẽ không đàm phán được nên gật đầu ngay: “Được!”
Cẩm Hoằng nói: “Ok, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh rồi anh tự đến. Tôn Hàn, tôi nghĩ anh đã có một lựa chọn sai lầm rồi”.
Tôn Hàn mỉm cười, không đáp lời.
Tạm biệt Cẩm Hoằng xong, Tôn Hàn đã hẹn Giang Hồi ra gặp mặt.
Hai người hẹn nhau ở một quán trà lộ thiên, Giang Hồi mặc nguyên một cây đen, trông sắc mặt không được tốt cho lắm.
Nói đúng hơn thì dạo này, không có ngày nào cô ta được vui vẻ cả.
“Anh Tôn!”
Vừa đến nơi, Giang Hồi đã lịch sự chào hỏi.