“Tôi thấy kiểu này là muốn bám vào nhà ta rồi!”
Không một ai đồng ý cả!”
Liễu Phương Phương cũng ngạc nhiên đến mức thất thần: “Tôn Hàn, anh có biết mình đang nói gì không hả?”
“Biết chứ, thế nên hôm nay anh mới từ chức, là vì anh không muốn em nghĩ anh là cấp dưới của em nữa. Em xinh đẹp, nhưng anh cũng đâu có tệ! Vì vậy, anh muốn lấy em cũng đâu phải là quá!”, Tôn Hàn đáp lại một cách hùng hồn.
Từ chức chỉ là cách anh tỏ rõ lập trường thôi.
Còn Tôn Hàn có thật lòng muốn lấy Liễu Phương Phương hay không thì chỉ có một mình anh biết.
Liễu Nam Quân tức đến mức thở hổn hển, ông ta chỉ biết dùng cách đó để áp chế cơn giận dữ trong lòng xuống.
Vì ông ta sợ mình sẽ không nhịn được mà tẩn cho thằng nhãi ngông cuồng này một trận mất.
“Tôn Hàn, việc gì tôi cũng có thể đồng ý với cậu, nhưng để cậu lấy Phương Phương thì không được. Con bé có hôn ước rồi, hơn nữa nhà chúng tôi cũng không huỷ hôn được. Vì thế, điều kiện này tôi không thể đồng ý”.
“Cậu đổi sang thứ khác đi, ví dụ như tiền chẳng hạn, chỉ cần cậu mở lời, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền đủ cho cậu sống nhàn hạ suốt đời”.
Nói đến nước này đã là giới hạn cuối cùng của Liễu Nam Quân rồi.
Tôn Hàn trầm mặc một lát như đang do dự rồi nói: “Hay thế này đi, tiền thì tôi không cần. Thôi thì chờ tôi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Liễu xong, tôi sẽ đích thân hỏi cụ về chuyện lấy Liễu Phương Phương. Nếu ông ấy không đồng ý thì tôi sẽ thôi, giờ chỉ cần các người đảm bảo Trương Dương Phi không ngấm ngầm hãm hại tôi là được”.
Chuyện này… thì được!
Dù cũng là một cơ hội, nhưng nó hợp lý hơn yêu cầu ban nãy của Tôn Hàn rất nhiều.
“Tôi đồng ý, nhưng cậu phải chữa khỏi bệnh cho bố tôi đi đã”, Liễu Nam Quân nghiêm giọng nói.
Tôn Hàn không nói chuyện với ông ta nữa, mà ngoảnh sang nói với bác sĩ Hồ: “Phiền anh chuẩn bị kim châm cứu rồi mang vào phòng bệnh cho tôi, không cần gấp quá đâu, dùng loại kim bình thường là được”.
“Được!”
Dứt lời, Tôn Hàn đi vào phòng bệnh, như vậy có thể tránh khỏi ánh nhìn của nhà họ Liễu và bị họ ghét bỏ.
Dẫu sao anh cũng đã đưa ra điều kiện kia với họ rồi, dù có chữa khỏi bệnh cho ông cụ Liễu thì chắc họ cũng chẳng thể có thiện cảm hơn với anh được.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Nhưng anh nói và làm như vậy là có dụng ý của mình.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ Hồ đã mang kim châm cứu đến rồi nói: “Tôi mang đồ đến rồi đây”.