Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc khiến anh thực sự không yên tâm vốn không phải chuyện này.  

 

Đột nhiên, Tôn Hàn ngước mắt lên, khẽ bật cười hỏi: "Từ Khang Niên, ông thấy việc nhà tôi nên xử lý thế nào?"  

 

Từ Khang Niên không ngờ cậu chủ sẽ hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng Tôn Hàn đã hỏi tới thì chắc chắn ông ấy phải giải đáp.  

 

Lần này đến Mục Thành, Từ Khang Niên cũng biết được chuyện nhà Tôn Hàn.  

 

Từ Khang Niên nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Cậu chủ, cái gì cần dứt thì phải dứt, để lại sẽ càng thêm loạn!"  

 

Lời này có phần hơi quá, nhưng là điều Từ Khang Niên thực sự nghĩ.  

 

Tôn Hàn khẽ cười rồi thư thái nói: "Quả đúng vậy, tôi biết nên giải quyết thế nào rồi. Trước lúc đi tôi về nhà một lần là được".  

 

...  

 

Cách một ngày sau, trời nắng đẹp. Còn chưa đến trưa mà cả Mục Thành đã được ánh nắng ấm áp bao bọc lấy.  

 

Tôn Hàn cuối cùng cũng quyết tâm mở điện thoại ra liên lạc với mẹ nuôi Dương Dung.  

 

Trong điện thoại, giọng Dương Dung vô cùng dịu dàng, ân cần hỏi han con trai nuôi đang ở đâu, khi nào thì về nhà?  

 

Người một nhà phải ăn cùng nhau bữa cơm đoàn viên mới phải.  

 

Tất cả đều là những lời dỗ ngọt.  

 

Mẹ nuôi là người như thế nào, Tôn Hàn trong lòng thừa biết nên anh cũng chẳng mấy để tâm. Anh chỉ nói ngày mai sẽ về nhà một chuyến rồi cúp điện thoại.  

 

Sau khi dặn dò Từ Hạ vài câu, Tôn Hàn ra khỏi khách sạn. Anh đã hẹn Triệu Thiên Giang gặp mặt ở quán trà ven bờ sông.  

 

Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, thích hợp đi uống trà, sưởi nắng.  

 

"Tôn Hàn?"  

 

Khoảng một rưỡi chiều, một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ vang lên.  

 

Tôn Hàn lúc này đang ngồi trước chiếc bàn trà mộc mạc, anh theo hướng âm thanh nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác da màu xám tro.  

 

Tôn Hàn mỉm cười đáp: "Triệu Thiên Giang!"  

 

Triệu Thiên Giang râu ria lún phún, tóc tai dù không quá rối nhưng cũng chẳng bóng mượt gì cho cam.  

 

Nhìn Triệu Thiên Giang như một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, khiến người ta có cảm giác hơi lếch thếch.  

 

Có thể thấy, những năm gần đây anh ta sống không tốt lắm.  

 

"Ái chà, trông cậu vẫn bảnh đấy! Chẳng thô kệch như tôi!"  

 

Triệu Thiên Giang chẳng khách sáo mà đặt mông xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Ngọc Khê định mời Tôn Hàn, nhưng khi nhìn thấy bao thuốc Diệp Trúc mà Tôn Hàn để trên bàn thì lại có chút chần chừ.  

 

Anh ta biết loại thuốc này, trong thành phố không có bán, phải mấy trăm tệ một bao.  



Còn bao thuốc Ngọc Khê chưa cả bóc của Triệu Thiên Giang là anh ta đặc biệt mua để tới gặp Tôn Hàn. Ngày thường, anh ta đều hút loại này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK