Nhưng đêm nay, Diệp Vân Nghĩa không hề yên giấc, thi thoảng anh ta lại giật mình tỉnh dậy rồi nắm chặt lấy khẩu súng, như thể chỉ có nó mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh ta.
Sau khi thấy Tôn Hàn và Liễu Phương Phương không có hành động bất thường gì, Diệp Vân Nghĩa mới mệt mỏi thiếp đi.
Nhưng không bao lâu sau, anh ta lại giật mình tỉnh dậy.
Do quá căng thẳng nên anh ta không thể ngủ ngon được.
Cứ thế cho đến hết đêm, khi trời sáng dần thì anh ta mới an tâm được phần nào.
Nhưng khi Diệp Vân Nghĩa tỉnh lại lần nữa thì phát hiện còng tay trên tay Tôn Hàn đã được mở, hơn nữa anh đang đứng nhàn nhã bên cửa sổ ngắm cảnh biển.
Khẩu súng trong tay anh ta cũng đã biến mất.
Ngoài ra, còn có một người đang đứng cạnh anh ta!
Người đàn ông này để đầu đinh, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì.
Chiếc còng tay còng anh ta và Liễu Phương Phương lại với nhau cũng đã biến mất.
Chuyện này…
“Tôn Hàn, mày giở trò đúng không?”
Diệp Vân Nghĩa nổi khùng lên, nhưng giờ cục diện đã khác, anh ta đã bị khống chế rồi.
Tôn Hàn ngoảnh lại rồi bình tĩnh nói: “Không, mà là anh đã quá tự tin về bản thân. Anh nghĩ người khác muốn đối phó mình là một chuyện rất khó sao?”
Nếu Tôn Hàn muốn thì ngay tối qua, Diệp Vân Nghĩa đã bị khống chế rồi.
Chỉ là anh muốn để anh ta được yên giấc một đêm thôi.
Dẫu sao dù Diệp Vân Nghĩa bị khống chế tối qua hay sáng này thì cũng vậy, cho nên Tôn Hàn mới để anh ta được ngủ ngon một đêm.
Có lẽ lâu lắm anh ta không được ngủ ngon giấc rồi.
“Anh, anh đã cùng đường rồi”.
Cuối cùng, Liễu Phương Phương vẫn phải lên tiếng.
Cộp cộp!
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Trông thấy người đó, Diệp Vân Nghĩa trợn tròn mắt: “Anh cả”.
Đó chính là Diệp Tiên Duyệt còn chưa được xuất viện.
Trông thấy bộ dạng thảm hải của em trai mình, yết hầu Diệp Tiên Duyệt chuyển động, anh ta muốn nói gì đó nhưng phát hiện không thể thốt nên lời, nước mắt lưng tròng, nhưng anh ta cố nhịn không khóc.
“Em… sao em lại dại dột thế hả?”
Cuối cùng, Diệp Tiên Duyệt khàn giọng nói trong đau đớn.
Diệp Tiên Duyệt chưa từng nghĩ có ngày em trai mình lại cùng đường lạc lối thế này.
“Anh cả, anh cứu em với! Anh xin Tôn Hàn đưa em xuất cảnh được không? Em không muốn chết, em không muốn chết”.