Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Trương Dương Phi uống ực từng ly rượu, như thể những ly rượu này là liều thuốc duy nhất chữa lành được nỗi thống khổ của anh ta.  

 

"Cậu chủ Trương, có câu này nghe hơi sáo rỗng nhưng không phải là không có lý: Trên đời có mười việc thì tám chín việc không được như ý, nếu được thì hãy cố gắng nghĩ thoáng ra".  

 

"Có lẽ khi anh đổi một góc nhìn khác thì anh sẽ phát hiện ra trên đời này không chỉ có mình Liễu Phương Phương".  

 

"Cũng sắp đến giờ rồi, tôi xin phép về trước!"  

 

Tôn Hàn chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy ra về.  

 

Có điều những lời này đều là lời thật lòng của anh.  

 

Nam nữ lúc yêu đương không thiếu lời thề non hẹn biển. Chỉ là có nhiều khi, thực ra không ai thiếu ai là không thể sống tiếp được.  

 

Trương Dương Phi và Liễu Phương Phương cũng vậy.  

 

Anh và Liễu Y Y... có lẽ cũng như vậy.  

 

Ban đầu khi Tôn Hàn kết hôn, anh cũng từng tưởng rằng Lâm Mỹ Quyên chính là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh.  

 

Nhưng kết quả thì sao?  

 

Thế sự khó lường!  

 

Bất cứ việc gì nếu không đi tới bước cuối cùng đó thì người ta sẽ không thể nhìn thấu nội tình bên trong.  

 

...  

 

Chín giờ hai mươi phút tối.  

 

Tôn Hàn đến nhà họ Liễu.  

 

Vẫn như trước, Tôn Vượng Thịnh đã ở trong căn phòng trên tầng hai chờ anh.  

 

Qua một thời gian châm cứu và dùng thuốc, sắc mặt Tôn Vượng Thịnh hồng hào hơn hẳn, so với trước đây thì cứ như hai người khác nhau.  

 

Nếu một người không quen biết ông ấy nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không nghĩ ông cụ da dẻ hồng hào này chính là người bệnh trong cơn nguy kịch trước đó.  

 

"Đến rồi sao? Cậu vừa uống rượu à?"  

 

Tôn Vượng Thịnh mũi rất thính nên cho dù Tôn Hàn uống rất ít thì ông ấy vẫn ngửi thấy.  

 

Tôn Hàn cũng không phủ nhận, anh đáp: "Có một người bạn khá thú vị gọi ra uống hai cốc bia. Ông yên tâm, chút bia này không ảnh hưởng đến việc điều trị bệnh đâu. Hơn nữa hôm nay là lần châm cứu cuối cùng, sau này ông chỉ cần uống thuốc đúng giờ, vậy thì chắc chắn sẽ đảm bảo bệnh không tái phát, ít nhất trong vòng từ ba đến năm năm!"  

 

"Lần châm cứu cuối cùng? Chỉ cần như vậy là được sao?", Tôn Vượng Thịnh hơi ngạc nhiên, trên mặt dường như còn có chút do dự.  

 

Tôn Hàn cảm thấy rất buồn cười, anh hỏi lại: "Lẽ nào ông muốn tôi chữa bệnh cho ông mấy tháng trời? Nếu như vậy thì ông có nghĩ tôi là lang băm không?"  

 

"Có phải lang băm hay không tôi lại không biết hay sao? Được rồi, đến châm cứu cho tôi đi. Kết thúc sớm cũng được, biết đâu lại có người đang ngóng cậu", Tôn Vượng Thịnh nói nửa thật nửa đùa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK