Tôn Hàn nói rất chân thành, không một chút giả tạo.
Cho nên Từ Tiểu Bân câm như hến luôn.
Từ Tiểu Bân đương nhiên cũng lung lay, nhưng dẫu vậy cũng vô dụng. Cậu ta đã đổ hết tiền để đầu tư nguyên thạch rồi, không chỉ có số tiền mà Tôn Hàn cho, mà còn cả tiền mẹ cậu ta bán miếng ngọc bội của Tôn Hàn nữa, tổng cộng là hơn sáu triệu, đã thế cậu ta còn vay nặng lãi bên ngoài thêm hơn một triệu nữa.
Nếu để Tôn Hàn biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ rất tức giận và đừng mong moi được một đồng nào của anh.
Từ Tiểu Bân không dám đánh cuộc, đành cố gượng cười nói: “Anh, anh đùa kiểu gì thế? Đầu tư mảng này đang ngon ăn như vậy, sao em có thể bán đi được? Với cả bạn em đã nói, sở dĩ mảng này kiếm được tiền là vì có quan hệ với tình hình quốc tế, mà nó cũng tăng cao nửa năm nay rồi, qua giai đoạn này là không ăn lớn được nữa đâu”.
“Em nói thật đấy, hay anh cũng đầu tư vào đấy một ít đi, cũng là kiếm tiền cả mà”.
“Không thích”, Tôn Hàn lạnh giọng đáp rồi không nói gì nữa, dẫu sao Từ Tiểu Bân cũng không tin anh, có nói thêm nữa cũng vô dụng.
“Dạ…”
Từ Tiểu Bân xị mặt ra, cậu ta đã nói đến nước này rồi mà Tôn Hàn vẫn không chịu đầu tư một đồng nào.
Trước khi đến đây, cậu ta đã giao kèo với chủ cho vay nặng lãi của mình là chỉ cần cậu ta lôi kéo ai đầu tư vào mười triệu thì sẽ được xí xoá hết khoản vay.
Nếu Tôn Hàn không chịu đầu tư thì cậu ta biết đi đâu kiếm mười triệu đây?
“Anh…”
Từ Tiểu Bân còn định nói gì đó, nhưng đã bị Tôn Hàn ngắt lời: “Chú ý lái xe đi!”
Tôn Hàn không biết về nguyên thạch mà Từ Tiểu Bân kể, nhưng anh chẳng lạ gì với chuyện làm ăn nữa, lợi nhuận cao gì đó rõ ràng là chiêu trò của bên này thôi.
Đến chơi sổ số còn không minh bạch một trăm phần trăm nữa là cái trò đầu tư không rõ lai lịch này.
Chẳng mấy chốc, chiếc A8 đã đi đến điểm hẹn.
Từ Tiểu Bân lấy điện thoại gọi cho Diệp Tô, rất nhanh sau đó, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái vẫy tay với mình từ phía xa.
“Chị Diệp Tô, ở đây, bọn em ở đây!”
Từ Tiểu Bân cũng vui vẻ vẫy tay lại, sau đó đỗ xe rồi cùng Tôn Hàn đi qua bên đó.
Diệp Tô rất xinh đẹp với làn da trắng, đôi chân dài, ngoài gương mặt trái xoan hơi gầy ra thì tổng thể vẫn rất đẹp.
“Tiểu Bân, Tôn… Hàn!”
Lúc nhìn sang Tôn Hàn, Diệp Tô thoáng có vẻ kinh ngạc.
“Chị Diệp Tô, chị ngày càng xinh đấy!”, Từ Tiểu Bân nịnh nọt.
“Em cũng ngày càng đẹp trai! Không biết con gái nhà ai sẽ có phúc gả cho em tôi đây! Mà chiếc A8 ấy của em à? Phất lên từ bao giờ thế?”
“Xời, tí tiền ấy mà, sao so với chị Diệp Tô được”, Từ Tiểu Bân giả bộ khiêm tốn xua tay.
A8 thật không nhỉ?
Diệp Tô còn tưởng mình nhìn nhầm.
Cô ta nghiêm túc quan sát Từ Tiểu Bân, không ngờ một người luôn không có chí tiến thủ như cậu ta lại mua được cả xe chỉ sau vài năm.
Sau đó, cô ta lại nhìn đồ Từ Tiểu Bân mặc trên người, ghê đấy, cả bộ đồ trên người ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn.
Điều này khiến Diệp Tô càng thêm chắc chắn là Từ Tiểu Bân phát tài rồi.
Ngó qua Tôn Hàn thì cô ta thấy rõ ràng trông anh kém hơn, trên người toàn đồ rẻ tiền không rõ nhãn hiệu.