Tôn Hàn mỉm cười nhưng không phủ định: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Tôi đã dám đấu lôi đài thì kiểu gì cũng phải có tính toán. Cho nên cài vài ba người ở chỗ Lý Hắc Tử cũng có gì là lạ đâu”.
“Hai anh đứng đó làm gì, vẫn sớm, ngồi xuống uống chén trà đã”.
Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông đối mắt nhìn nhau rồi lần lượt ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã hai chén đại hồng bào đến, nhưng bọn họ không có hứng uống trà nên mặt ai cũng nhăn lại.
Cuối cùng, Thẩm Vấn không nhịn được mà nói: “Công tử, anh có thể tiết lộ cho tôi biết mình nắm chắc bao nhiều phần trăm trong trận đấu tối nay không?”
Tôn Hàn mỉm cười nhìn qua rồi nói: “Sao thế? Anh chẳng không quan tâm đến kết quả còn gì?”
“Trước đó chỉ là nội bộ lục đục nên tôi không quan tâm chuyện thắng thua, nhưng Lý Hắc Tử lại bắt tay với người của thương hội ba tỉnh Đông Bắc thì tôi không chấp nhận được! Nếu công tử cậu mà thua, chắc Thiên Cửu Môn sẽ lâm vào cục diện rối ren chưa từng có”, Thẩm Vấn nghiêm túc nói.
Từ ngày Phó Văn Húc vào tù, Thiên Cửu Môn đã tan đàn xẻ nghé, song dù cho bị chia cắt thế nào thì vẫn nằm trong tay bọn họ.
Nhưng giờ thì khác rồi, một khi Lý Hắc Tử thắng trận đấu tối nay, Tôn Hàn sẽ phải tuân thủ giao ước và rời khỏi tỉnh.
Khi ấy, chắc chắn Lý Hắc Tử sẽ ngồi vào vị trí của Tôn Hàn và trở thành chủ nhân của Thiên Cửu Môn.
Nhưng nếu ông ta có bản lĩnh thì làm vậy cũng không sao.
Song vấn đề là ở chỗ, Lý Hắc Tử có làm gì cũng tuyệt đối không nên liên kết với thương hội ba tỉnh Đông Bắc!
Đây là nhận thức chung của các thành viên cũ của Thiên Cửu Môn rồi.
Hàn Hướng Đông cũng nói: “Công tử, nếu lần này cậu thua, hậu quả thật sự khó lường”.
Nếu không vì dã tâm của Lý Hắc Tử quá lớn, hơn nữa khí thế còn hùng hổ thì anh ta và Thẩm Vấn đâu phải cùng nhau đến tìm Tôn Hàn thế này?
“Có gì đâu mà khó lường. Nếu tôi thua, Giang Lệ vẫn đến đây. Khi ấy, cùng lắm chỉ đổi sang thành Lý Hắc Tử và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đối phó với Giang Lệ thôi mà”, Lý Hắc Tử điềm nhiên nói.
“Nếu vậy thì dù thắng hay thua Giang Lệ thì Thiên Cửu Môn cũng không còn như trước nữa”, Thẩm Vấn cũng nói.
Có lẽ Lý Hắc Tử tự phụ tưởng rằng mình nắm được Thiên Cửu Môn thì chắc chắn sẽ trở thành bá chủ của Tây Nam, đến lúc đó cả Giang Lệ và thương hội ba tỉnh Đông Bắc đều không thể làm gì được ông ta.
Song Thẩm Vấn biết rõ, đúng là Lý Hắc Tử rất giỏi, nhưng so với Giang Lệ và hội trưởng của thương hội ba tỉnh Đông Bắc thì còn kém xa.
Lý Hắc Tử độc ác của Tây Nam chưa đủ tư cách trở thành bá chủ!
Song, ông ta lại không biết điều này.
“Một nước không thể có hai vua, một nhà không thể có hai chủ. Tôi muốn làm chủ của Thiên Cửu Môn, các người không vui. Giờ thấy tình hình không ổn thì lại lũ lượt muốn tôi xoay chuyển tình thế. Trước đó, ai cũng hằn học với tôi mà giờ lại nghĩ hay thế”.