Nhưng Liễu Phương Phương lại là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, ngoài ra còn có vẻ quyến rũ khiến đàn ông mê đắm, các đường cong trên cơ thể thì không còn gì để chê cả.
“Nhìn đủ chưa?”
Tuy nhiên, giọng nói của Liễu Phương Phương lại rất nghiêm nghị và lạnh lùng.
Tôn Hàn nhìn đi chỗ khác rồi thành thật xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Liễu, tại tôi không cầm lòng được”.
Thật ra anh không để ý đến vẻ đẹp của Liễu Phương Phương.
Anh nhìn cô ta lâu hơn bình thường là vì thân phận của cô ta.
Vợ sắp cưới của ngũ công tử nhà họ Tôn.
Còn anh mới là ngũ công tử thật sự đó.
“Thôi, tôi bỏ qua”.
Thấy Tôn Hàn xin lỗi thật lòng, Liễu Phương Phương cũng không so đo, cô ta bắt đầu quan sát anh rồi nói: “Dẫu sao cũng là nhân tài! Nghe nói, tối qua anh đã giải quyết phiền toái cho Trương Tiến hả?”
Đúng là chuyện này.
Tôn Hàn đáp: “Bù đắp sai sót”.
“Cũng nhận ra vấn đề đấy, nếu không có anh giúp thì hôm nay Trương Tiến nghỉ việc được rồi”.
Nghe thấy vậy mà Tôn Hàn vã mồ hôi thay cho Trương Tiến, anh cảm thấy Liễu Phương Phương đã biết chuyện này rồi, chỉ là muốn xem Trương Tiến sẽ giải quyết ra sao thôi.
Nếu không xử lý ổn thoả thì anh ta cứ lấy chức vụ ra mà đền.
Không biết anh ta có biết mình đang ngấp nghé cửa môn quan hay không.
“Tôi gọi anh đến không phải vì chuyện hợp đồng Trương Tiến lén cung cấp hàng hoá cho cửa hàng Bách Tụ. Nếu anh đã giải quyết được Tô Nguyệt Nga rồi thì chuyện này coi như xong”.
“Mà là Liễu Phương Phương tôi rất trọng người tài. Nếu anh đã có tài năng thì đừng ru rú trong kho nữa, tôi sẽ cất nhắc anh lên làm phó cho Trương Tiến ở phòng tiêu thụ nhé?”
“À, mà khả năng của Trương Tiến ở công ty cũng không ra làm sao cả, nhưng lại rất khôn khéo và biết cách đối nhân xử thế. Chỉ cần anh ta không lặp lại sai sót như vừa rồi nữa, thì thăng chức cũng là chuyện sớm muộn thôi. Anh chuyển lên làm phó cho anh ta, rồi chẳng mấy sẽ kế nhiệm vị trí của anh ta đâu”.
“Ý anh sao?”