So với mập mờ, có nhiều điều nói thẳng ra sẽ khiến người khác đỡ ngượng ngập hơn.
Lâm Ảnh hơi cúi đầu xuống rồi nói với vẻ xót xa: “Cũng không ngờ tôi lại làm công việc này đúng không?”
“Ừ, nhưng làm gì là quyền tự do của mỗi người, có sao đâu”.
“Cậu nói dễ nghe quá đấy, cậu cũng thay đổi không ít đâu! Tôi nhớ hồi còn đi học, cậu cứ lầm lì, nhưng giờ thì khác hẳn rồi”.
Lâm Ảnh bất giác nhích lại gần Tôn Hàn rồi cười nói: “À, Tôn Hàn, thật ra trước đó tôi cũng từng lo không biết có chạm mặt bạn học cũ nào ở đây không, vì tốt nghiệp đại học xong, cũng có không ít người đến Ma Đô phát triển sự nghiệp mà”.
“Ví dụ như Lý Trường Thiên, Lăng Siêu, tôi cứ nghĩ mình sẽ gặp họ, nhưng ai dè lại là cậu”.
“Duyên phận thường khó nói mà!”
"Đúng vậy, ai mà không bất ngờ chứ?"
Tôn Hàn châm một điếu thuốc cho mình, sau đó đưa một điếu cho Lâm Ảnh: "Có muốn hút một điếu không?"
"Không cần, tôi hút cái này!"
Lâm Ảnh lại lấy một bao thuốc cỡ trung trong túi áo ra, thuần thục châm lửa.
Bầu không khí càng thêm hòa hợp.
Bây giờ Lâm Ảnh cũng không vội mát xa cho Tôn Hàn mà ngồi bên giường, nói chuyện vui vẻ với anh.
"Hiếm khi lại gặp người quen ở Ma Đô, đợi lát nữa tên Lý Hổ đi thì tôi mời cậu ăn khuya được chứ?"
Tôn Hàn muốn từ chối, nhưng lại bất ngờ đồng ý: "Được thôi!"
"Vậy thì chắc kèo nhé! Dù sao tôi kiếm tiền cũng chẳng được nhiều nên mời cậu ăn đồ rẻ rẻ thôi, cậu đừng có chê đấy!"
Lâm Ảnh nói chuyện rất khéo, câu nào cũng có thể trêu chọc trái tim đàn ông.
Nhưng Tôn Hàn nào có dễ rung động như vậy?
Lâm Ảnh nói không kiếm được nhiều tiền thật ra chỉ là nói linh tinh.
Tôn Hàn rất tinh mắt, anh có thể nhận ra quần áo của Lâm Ảnh cộng lại lên đến một trăm nghìn tệ.
Nếu như một tháng Lâm Ảnh không kiếm được một trăm nghìn tệ thì đâu dám mặc thế này chứ?
Thậm chí Tôn Hàn còn nghi ngờ tối nay việc Lâm Ảnh mạo muội xông vào không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là Lâm Ảnh cố tình tìm một cơ hội để tiếp cận anh.
Tối qua Lâm Ảnh đã nhận ra anh rồi.
Tất nhiên Tôn Hàn cũng lười vạch trần, cùng lắm anh chỉ qua loa lấy lệ một hồi rồi tìm cớ rời đi là được.
Dù sao cũng từng là bạn học, không cần phải vạch trần để hai bên đỡ bối rối.
Khoảng 20 phút sau, điện thoại của Lâm Ảnh reo lên, cô ấy nhìn rồi nói: "Lý Hổ đi rồi!"