Tôn Hàn bế Đồng Đồng lên rồi dụi dụi vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé, hạnh phúc vô cùng.
“Đồng Đồng có nhớ bố không nào?”
“Nhớ ạ. Nhưng mà bố nhích mặt của bố ra được không ạ, Đồng Đồng đau lắm!!”
“Ồ, bố xin lỗi, bố xin lỗi!”
Tôn Hàn mới nhận ra đã lâu mình không cạo râu.
Lúc này, Liễu Y Y mới chậm rãi chống nạng tiến lại gần, vẻ mặt khi nhìn Tôn Hàn không rõ đang vui hay không vui.
Tôn Hàn đặt Đồng Đồng xuống rồi nhìn cô, “Đã khá hơn chút nào chưa?”
“Có thể đi bộ rồi, bác sĩ bảo năm sau không cần dùng nạng nữa!”, Liễu Y Y vẫn đang bị thương nên không dám đứng lâu, bèn đi đến bên cạnh Tôn Hàn rồi ngồi xuống.
“Phía công ty thế nào rồi? Dự án tiến triển thuận lợi chứ?”
“Cũng ổn, mọi thứ đang đi vào quỹ đạo. Thương hiệu mới của thời trang Sâm Uy và quốc tế Phong Hoả sẽ chính thức thành lập vào ngày hai mươi lăm tháng Ba, từ đây đến lúc đó còn khoảng hai tháng nữa”.
“À phải, tên thương hiệu mới được chọn là Y Minh Nguyệt, do chủ tịch của Phong Hoả quyết định. Đến lúc ấy, nếu như anh có thời gian rảnh…”
Nghe đến đây, Tôn Hàn hơi nhíu mày lại.
“Anh không rảnh à?”
Liễu Y Y cảm nhận được điều đó, trong lòng rất thất vọng.
Việc thành lập thương hiệu Y Minh Nguyệt có ý nghĩa khác đối với bên ngoài, nhưng với một Liễu Y Y đã trải qua biết bao sương gió, đây là khởi đầu cho sự tái sinh của cô.
Cô hy vọng Tôn Hàn có thể tham gia.
“Năm sau anh phải đến tỉnh lỵ một thời gian khá dài. Đến lúc ấy phải xem tình hình vậy, nếu rảnh, anh sẽ trở về tham gia!”, Tôn Hàn đáp.
Đi đến tỉnh lỵ tỉnh Tây, chắc chắn không phải để dạo chơi.
Khi đến đó, Tôn Hàn cần phải hợp nhất các thế lực phân tán của Thiên Cửu môn, về cơ bản sẽ không có thời gian rảnh.
Nhưng nếu tranh thủ được chút ít thời gian, anh sẽ trở về một chuyến.
“Đến tỉnh Tây? Vậy còn Đồng Đồng thì sao? Anh cũng đưa nó theo ư?”, Liễu Y Y không khỏi lo lắng.
“Bố ơi, chúng ta phải đi sao ạ? Vậy có phải sau này sẽ rất khó gặp được dì Y Y không ạ?!”
Đồng Đồng nghe không hết đầu đuôi câu chuyện nhưng cũng hiểu đại khái, bèn bĩu môi nói.
Tôn Hàn cam đoan, “Đồng Đồng sẽ không phải xa dì Y Y đâu”.
“Thật ạ?!”, vẻ buồn bã lập tức bay biến, Đồng Đồng vui vẻ trở lại.
Nhưng sắc mặt của Liễu Y Y lại có phần không được tự nhiên.
Đồng Đồng sẽ không xa cô, đồng nghĩa với việc cô bé phải xa Tôn Hàn.
Cô cảm thấy hơi khó hiểu. Tôn Hàn xem cô con gái Đồng Đồng như báu vật, anh nỡ xa cô bé sao?
Thế rốt cuộc Tôn Hàn đi đến tỉnh Tây để làm chuyện gì mà lại không thể đưa Đồng Đồng theo?