“Ra cậu đã có sự chuẩn bị từ trước rồi, làm tôi lo sốt vó”.
Có Trần Cửu ở đây, Lư Khôn động được vào Tôn Hàn mới là lạ.
“Cũng là ăn may thôi, trước đó tôi cứ thấy mình sẽ gặp vài nguy hiểm bất ngờ nên đã mời Trần Cửu đến. May quá, nếu không anh phải đến bệnh viện thăm tôi rồi”, Tôn Hàn tếu táo nói.
Chuyện hôm nay thật sự nguy hiểm, nếu Tôn Khải Thành ra tay với Tôn Hàn sớm thêm mấy ngày thì chắc Tôn Hàn ăn đủ rồi.
“Có chuẩn bị là tốt rồi! Nhưng tôi sẽ không tha cho Lư Khôn đâu”.
Nhắc đến Lư Khôn, Giang Lệ phải nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Tôn Hàn mà có mệnh hệ gì thì ông ta biết kiếm ai thế vào vị trí tổng giám đốc của Thiên Tử đây?
“Được rồi, Lạc Văn Thư đến rồi đấy, chúng ta lên tầng ba”.
“Đi!”
Hai người lần lượt đi vào khách sạn, còn Trần Cửu thì chờ ở trong xe.
Giang Lệ và Tôn Hàn vừa đi vào phòng bao thì Lạc Văn Thư đã đứng dậy chào đón.
“Giang Lệ, tổng giám đốc Tôn!”
Chu Giang cũng đang ở đây nên lập tức mỉm cười với hai người mới đến.
“Anh Lạc khách sáo rồi!”
Tôn Hàn đáp lại một câu rồi ngồi xuống.
“Phục vụ, mang đồ lên đi!”
Lạc Văn Thư cất tiếng gọi, sau đó nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp rồi cảm thán: “Cậu Tôn tài thật đấy!”
Tôn Hàn chớp mắt rồi nhẹ nhàng hỏi lại: “Không biết anh Lạc đang nói về mảng nào?”
Giang Lệ và Chu Giang đưa mắt nhìn nhau như có điều suy nghĩ, nhưng cả hai đều không nói gì.
Hôm nay, chủ yếu là Tôn Hàn thương lượng với Lạc Văn Thư thôi.
Còn bọn họ chỉ ra mặt đại diện cho lợi ích của Thiên Tử, ngoài ra thêm tầng quan hệ là bạn với Lạc Văn Thư nên không tiện chen lời.
“Cậu Tôn đừng vòng vo nữa. Cậu chuẩn bị mở họp báo để tuyên bố chuyện hợp tác với Thần Thoại còn gì, ai cũng biết chuyện này rồi, cậu còn giả ngây làm gì nữa?”
“Chuyện này hả! Thì anh Lạc đã từ chối trao đổi cổ phần với chúng tôi rồi còn gì, cho nên tôi đành phải tìm bên khác để hợp tác thôi! Công ty giải trí Ngân Trần của anh là sự lựa chọn hàng đầu với chúng tôi, nhưng anh Lạc không có hứng nên tôi cũng đành chịu”, Tôn Hàn nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Lạc Văn Thư cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu biết trước Tôn Hàn sẽ chơi chiêu này thì lúc đó anh ta đã không từ chối rồi, nếu vậy thì giờ đâu ở thế bị động đến đàm phán thế này.
Nhưng anh ta không đến không được.