Vì đây là thủ đô của đất nước.
Giới chức lớn đều ở đây cả.
Các nhân vật lớn muốn khống chế Thiên Cửu Môn nhiều không kể hết, nếu công tử của môn phái này mà đến đó thì kiểu gì cũng có người tính kế.
Đến đó rồi thì sức ảnh hưởng của Thiên Cửu Môn chỉ là con số không.
Tóm lại là Tôn Hàn không nên đến đó.
Đột nhiên Giang Lệ liên kết đến lời Tôn Hàn nói hôm đấu lôi đài rồi hiểu ra vấn đề ngay: “Cậu định rút khỏi Thiên Cửu Môn à?”
Khả năng này rất thấp, nhưng cũng chỉ còn lý do này thôi.
Có lẽ ở Thượng Kinh có một việc gì đó còn quan trọng hơn cả làm công tử của Thiên Cửu Môn đang chờ Tôn Hàn.
Anh im lặng.
Thật ra như vậy coi như anh đã ngầm thừa nhận.
Anh chuẩn bị rút lui rồi.
Tôn Hàn nhận chức vụ công tử của Thiên Cửu Môn vốn để thực hiện lời hứa, không cho Giang Lệ thôn tính môn phái.
Mà hiện giờ, anh đã làm được rồi nên phải rút lui thôi.
“Tại sao cậu lại đến Thượng Kinh?”, Giang Lệ tò mò hỏi.
Tôn Hàn không đáp mà hỏi ngược lại: “Ông từng nói muốn chiếm được Tây Nam cho bằng được là vì một người phụ nữ, ai vậy?”
Hai người đối mắt nhìn nhau mấy giây rồi bật cười.
Đều là những câu hỏi khó trả lời.
Có lẽ thời gian đến rồi.
Giang Lệ đứng dậy rồi chính đốn lại quấn áo: “Tôi phải đi rồi. Nếu cậu muốn biết tôi nhất nhất muốn chiếm Tây Nam là vì một người phụ nữ như thế nào thì cứ đến Thượng Kinh đi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Sau đó, Giang Lệ đã rời đi.
Thoải mái, phóng khoáng!
Tôn Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa mới gọi các thành viên quan trọng của Thiên Cửu Môn đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Có nhiều chuyện cần phải kết thúc rồi.
Hàn Hướng Đông, Phá Quân, Vương Bách Vạn, Lệ Lận, Tề Thiên Tại, Từ Khang Niên lần lượt xuất hiện rồi đứng thành hàng.
Ngoài ra còn có hai người đang quỳ dưới đất.
Đó là hai bố con Kim Thất Lạc và Kim Hạo.
Giang Lệ có thể rút hoàn toàn khỏi Tây Nam, nhưng hai bố con họ thì không đi đâu được.