Đúng là không biết xấu hổ!
Tôn Hàn tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi tin Văn Thước Tùng cậu cũng có chút máu mặt ở Tề Bắc”.
“Nhưng tự nhiên được lên chức bố khiến tôi thấy hơi tò mò, không biết bố đẻ của đứa bé là ai?”
“Chắc bố đứa trẻ phải có lai lịch lớn lắm thì em gái cậu mới phải chấp nhận tìm một người đàn ông khác đúng không!”
“Ban nãy, cậu nói nếu tôi dám động vào một sợi lông của cô ta thì sẽ phải bỏ mạng ở đây, nói vậy thì người đàn ông của em gái cậu là hoàng đế ở Tề Bắc à?”
“Nếu đúng là vậy thì sao?”, Văn Thước Tùng trợn trừng mắt nhìn Tôn Hàn, cuối cùng hắn đã phát hiện ra điểm bất thường của anh.
Người bình thường sẽ không có suy nghĩ sâu xa như vậy.
Hơn nữa từ đầu đến giờ, dù biết Văn Thước Tùng hắn không phải người làm ăn chân chính, ngoài ra còn đoán được người đàn ông của em gái hắn không phải người thường, mà Tôn Hàn vẫn tự tin như vậy.
Từ thái độ này có thể thấy nếu Tôn Hàn không phải tên ngu đần thì sẽ là một nhân vật lớn.
Văn Thước Tùng bắt đầu thấy hơi lo lắng.
Sợ Tôn Hàn này thật sự là ông trùm của một nơi nào đó.
Nhỡ đúng là vậy thì chắc em gái hắn không sao, nhưng hắn thì chưa chắc.
Dẫu sao thành phố Tề Bắc cũng rất nhỏ.
So với một thế lực lớn mạnh thật sự ở trong nước thì Văn Thước Tùng hắn chẳng là gì cả.
“Tả Quân”.
Tôn Hàn đột nhiên nhắc đến một cái tên: “Nếu dám tự nhận là hoàng đế của Tề Bắc thì chỉ có thể là Tả vương - một trong ba tam vương của vùng Tây Nam thôi”.
“Em gái anh cũng siêu đấy, lấy lòng được cả ông ta”.
Một câu nói trúng tim đen!
Dù Văn Thước Tùng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
Đứa bé mà em gái hắn đang mang trong bụng đúng là của Tả Quân.
Còn Văn Ảnh cũng có vẻ mất tự nhiên.
“Đúng là ông ta à! Ngần ấy tuổi rồi mà vẫn hại đời con gái nhà người ta, thật là không biết xấu hổ! Nhưng nể mặt Tả Quân, hôm nay tôi sẽ không làm khó các người nữa”.
“À, cô Văn này, phiền cô gửi lời hỏi thăm của tôi đến… ông Tả nhé!”
“Tạm biệt!”
Tôn Hàn mỉm cười rồi đứng dậy: “Y Y, chúng ta đi thôi”.