Tôn Hàn chợt nói.
Lâm Mỹ Quyên lập tức có vẻ nghi hoặc, cùng một tia hi vọng mong manh: “Tại sao?”
Chỉ khi làm mẹ rồi, Lâm Mỹ Quyên mới hiểu đôi lúc tiền bạc cũng không quan trọng nữa.
Bây giờ, đứa trẻ trong bụng chính là cả sinh mệnh của cô ta.
Vì đứa bé, cô ta không cần gì hết cũng được.
“Vì Đường Minh Phong sẽ không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Đường được”.
Tôn Hàn nói.
Từ khi Đường Triều Bính chịu từ bỏ hiềm khích để hợp tác với Tôn Hàn, mong anh có thể thả Đường Quân Ngạo về Ma Đô, anh đã biết Đường Minh Phong hết cơ hội rồi.
Người thừa kế của nhà họ Đường sẽ là chú của Đường Minh Phong - Đường Quân Ngạo.
Nếu vậy, Đường Minh Phong không nhất thiết cứ phải bám lấy cái đất Ma Đô nữa, chỉ cần anh ta dám từ bỏ cuộc sống xa hoa ở đây rồi rời đi với Lâm Mỹ Quyên là mọi chuyện sẽ êm xuôi hết thôi.
“Chuyện này…”
Lâm Mỹ Quyên bắt đầu có vẻ mất tự nhiên xen lẫn phức tạp.
“Anh nói thật không?”
Tôn Hàn gật đầu: “Thật trăm phần trăm”.
Nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Quyên càng có vẻ bối rối hơn.
Tin Đường Minh Phong không được làm người thừa kế của nhà họ Đường nữa quá chấn động.
Vậy thì Đường Minh Phong có thể bỏ đi với cô ta rồi, mà cô ta cũng không phải rời xa máu mủ của mình nữa.
Nhưng…
Cô ta lại thấy khó khăn.
Đường Minh Phong có đồng ý không?
Đây là một vấn đề rất khó xác định.
Dù Đường Minh Phong không làm người thừa kế nữa, thì khi ở Ma Đô, anh ta vẫn là nhị công tử và có một cuộc sống sung sướng.
Một khi rời khỏi Ma Đô, không còn sự bao bọc của nhà họ Đường nữa thì anh ta không là gì nữa cả.
Anh ta có quyết định thế vì Lâm Mỹ Quyên không?
Lâm Mỹ Quyên quá hiểu Đường Minh Phong nên mới không tự tin.
Có lẽ nếu cô ta nhắc chuyện này với Đường Minh Phong, anh ta sẽ vô tình từ chối ngay.
Dẫu sao anh ở lại đây thì đứa bé cũng vậy.
Chỉ có cô ta phải cuốn xéo thôi!
Với Đường Minh Phong thì cô ta không hề quan trọng nữa rồi.
Nếu không vì đứa bém thậm chí cả hai đã cắt đứt quan hệ từ lâu.
Lâm Mỹ Quyên không nhịn được nhìn Tôn Hàn, nếu đổi lại là Tôn Hàn, chắc cô ta sẽ không phải lo lắng như vậy.