Thấy người gọi là Tôn Hàn, Trương Tam vô cùng hồ hởi.
“Giám đốc Trương, anh có đang bận gì không?”
“Tôi có bận gì đâu, cũng chỉ làm này làm kia, lo mấy việc vặt vãnh thôi mà”.
“Cậu chủ Tôn thì sao? Sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này? Có tin tốt gì muốn báo với tôi sao?”
Trương Tam cười đáp.
“Việc tốt thì không có, chỉ là muốn mời giám đốc Trương ăn cơm, uống rượu”.
Trương Tam hơi nghi ngờ đáp: “Việc này…”
“Sao vậy, không được sao?”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó Trương Tam cười đáp: “Không vấn đề gì, có điều cậu chủ Tôn là khách, sao có thể để cậu chủ mời được cơ chứ?”
“Để tôi sắp xếp rồi lát nữa tôi gọi điện lại cho anh nhé!”
Nhà hàng Hồ Tương.
Trương Tam chọn một nơi mang đậm phong cách bản địa của Ma Đô, là một nhà hàng rất đặc biệt.
Bên trong trang trí rất tao nhã với tone màu xanh lá cây chủ đạo. Nơi này khiến tinh thần người ta cảm thấy rất thư thái.
Nói đơn giản là vô cùng thoải mái.
Tôn Hàn có chút tò mò, một tên côn đồ như Trương Tam mà cũng có khả năng thường thức nghệ thuật như vậy sao?
Dùng bữa ở nơi này thậm chí còn thú vị hơn cả ở những khách sạn năm sao sang trọng.
Đương nhiên đó chỉ là trong trường hợp đồ ăn ở đây cũng không tệ!
"Anh Tôn, mời vào trong!"
Sau khi đến quán ăn, Tôn Hàn báo tên, người phục vụ dẫn anh tới căn phòng ở cuối hành lang.
Anh đẩy cửa bước vào.
Trương Tam cười tươi rói đứng dậy đón tiếp anh: "Cậu chủ Tôn, anh đến mà cũng không gọi điện thoại trước, đáng ra phải để tôi ra đón mới phải chứ!"
"Anh khách sáo rồi!"
"Vị này là..."
Tôn Hàn đưa mắt nhìn sang một người phụ nữ khác đang ngồi trong căn phòng. Người đó mặc bộ vest màu trắng trông rất phóng khoáng, ngón giữa tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Người phụ nữ này rất đẹp, nhìn bên ngoài thì chưa chắc đã tới ba mươi.
Nhưng thực chất, chị ta đã sắp bốn mươi rồi.
Tầm tuổi này nếu kết hôn sớm thì con cái đã sắp học cấp ba rồi cũng nên.