Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mãi đến khi rời khỏi toà nhà của Thiên Tử rồi, Dương Dung mới hoảng hốt nhìn vào bản thoả thuận trong tay.  

 

Bà ta biết lúc này, mình thật sự đã mất đi người con trai tên là Tôn Hàn rồi.  

 

Nực cười ở chỗ hình như bà ta chưa từng một lần coi anh là con ruột nên cũng không thể nói là mất mát.  

 

“Cô ơi, cô sao thế ạ? Cô thấy khó chịu ở đâu à?”  

 

Vương Lê Văn thấy Dương Dung cứ nghệt mặt ra thì vội quan tâm hỏi.  

 

“Tôi không sao, cô lên đi, tôi có xe rồi, không cần tiễn tôi nữa đâu”, Dương Dung cười khổ nói.  

 

“ Vâng… cháu chào cô”, Vương Lê Văn cũng không dùng dằng nữa.  

 

Dương Dung đi tới con phố đối diện rồi rẽ vào một khúc quẹo, sau đó thận trọng bước lên một chiếc xe thương vụ.  

 

Tôn Đạo Hương ngồi trong xe dán mắt vào điện thoại, hình như đang chơi điện tử.  

 

“Ông Lâm!”  

 

Dương Dung dè dặt lên tiếng.  

 

Tôn Đạo Hương nói với Dương Dung mình họ Lâm.  

 

“Sao rồi, Tôn Hàn có đồng ý rời khỏi Thượng Kinh không?”  

 

Tôn Đạo Hương bỏ điện thoại xuống rồi lạnh giọng hỏi.  

 

Dương Dung có vẻ lo lắng rồi vội đáp: “Ông Lâm, ông nói cho tôi biết đi, có phải nhà họ Tôn đã biết chuyện Tiểu Bân giả mạo con cháu nhà họ từ lâu rồi không?”  

 

Tôn Đạo Hương nhíu mày: “Ai nói thế với bà?”  

 

“Tôn Hàn!”  

 

“À”.  

 

Tôn Đạo Hương hiểu ra rồi mỉm cười, sau đó nhìn Dương Dung nói: “Chuyện này thì bà không phải lo, chỉ cần tôi nói Từ Tiểu Bân là ngũ công tử thật thì cậu ta sẽ là thật. Chắc bà lo chuyện xét nghiệm DNA chứ gì, yên tâm đi, nhà họ Tôn vẫn chưa đưa Từ Tiểu Bân đi xét nghiệm đâu. Mà dù có chuyện đó thì tôi cũng có thể xử lý ổn thoả”.  

 

“Điều quan trọng là Tôn Hàn có đồng ý rời khỏi Thượng Kinh không?”  

 

Dương Dung bán tín bán nghi nói: “Ông Lâm, ông không lừa tôi chứ!”  

 

“Ha ha, tôi lừa bà làm gì? Có lợi gì cho tôi chứ?”, Tôn Đạo Hương cười phá lên.  

 

“Thế tại sao ông lai giúp Tiểu Bân nhà tôi?”  

 

Dương Dung không ngốc, bà ta biết không ai giúp ai không công bao giờ.  

 

“Đây là chuyện riêng của tôi, bà không cần phải biết. Bà chỉ cần hiểu là nếu tôi không giúp con trai bà thì chắc chắn cậu ta sẽ bị nhà họ Tôn phát hiện. Đến lúc đó, đánh gãy tay chân còn là nhẹ, nếu nhà họ Tôn điên lên thì con bà chết luôn cũng là”.  



“Ngoài việc phối hợp với tôi để đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh, bà không còn sự lựa chọn nào khác đâu”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK