Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Đứng cạnh ông lão là một tay công tử trông khá lấc cấc, khi nhìn thấy Giang Hồi, hắn lập tức có vẻ hung dữ.

 

Không cần giới thiệu thì Tôn Hàn cũng biết đây là Cẩm Văn Hạo.

 

“Cậu là Tôn Hàn, còn đây chắc là cô diễn viên Giang Hồi hả! Tôi đã nhìn thấy cô trên ti vi mấy lần rồi, người ngoài còn đẹp hơn đấy, khá lắm!”, Cẩm Tân Châu nhìn hai người rồi nói với giọng hoà nhã.

 

“Ông Cẩm quá khen ạ!”, Giang Hồi cúi đầu đáp.

 

Đứng trước mặt một nhân vật mang tầm vỹ nhân như Cẩm Tân Châu, Giang Hồi thật sự không dám thở mạnh.

 

Cẩm Tân Châu cười lớn nói: “Nếu cô Giang không quá đỗi xinh đẹp thì sao có thể khiến cháu tôi si mê như vậy được. Tiếc là, cháu tôi không có tài cán gì, đã thế cách theo đuổi con gái nhà người ta cũng không được quang minh chính đại!”

 

Câu nói này hình như không có ý tứ gì, mà rõ ràng là đang trách cứ Cẩm Văn Hạo giở trò bỉ ổi với Giang Hồi.

 

“Ông ơi, cháu biết lỗi rồi mà!”

 

Cẩm Văn Hạo không dám càn quấy trước mặt Cẩm Tân Châu, bèn cúi đầu nhận sai.

 

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh băng.

 

Từ đó có thể thấy hắn rất bực bội khi Tôn Hàn và Giang Hồi mò đến đây.

 

Cẩm Hoằng đứng một bên im lặng, tỏ rõ lập trường của mình với chuyện này.

 

“Thế cháu đã nhận lỗi chưa?”, Cẩm Tân Châu liếc nhìn Cẩm Văn Hạo, nụ cười trên môi vụt tắt, nét nghiêm nghị thoáng vụt qua.

 

“Cháu sai rồi ạ!”

 

Lúc này, Cẩm Tân Châu lại nhẹ nhàng nói: “À, nếu cháu đã nhận lỗi thì tốt rồi. Đích thân lên tiếng đính chính tin đồn không hay về cô Giang đi!”

 

Chuyện này…

 

Cẩm Văn Hạo nghẹn họng, không dám đồng ý ngay.

 

“Ông ơi, nếu cháu đăng bài xin lỗi thì sẽ mất mặt… mất mặt cả nhà mình đấy ạ!”

 

Cẩm Văn Hạo không dám già mồm với ông mình nên đành nhận lỗi.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đồng ý lên báo thừa nhận thông tin trái chiều về Giang Hồi là do mình bày trò.

 

Nếu hắn làm vậy thật thì chưa kể sẽ mất sạch thể diện, mà tiền đồ sau này của hắn cũng bị huỷ diệt hoàn toàn.

 

“Biết sẽ làm mất mặt gia tộc thì sao cháu còn làm?”

 

Cẩm Tân Châu lạnh giọng hỏi, sau đó lại hiền từ nhìn Tôn Hàn: “Tiểu Tôn, cậu thấy sao?”

 

Lời ít ý nhiều, vai tốt vai xấu gì thì Cẩm Tân Châu cũng diễn cả, ông ta cũng đã nể mặt Tôn Hàn rồi. Bây giờ, anh cần biết thức thời, để mọi chuyện được giải quyết nhanh gọn.

 

“Ông Cẩm, tôi không có ý kiến gì cả. Tôi chỉ mong những tin đồn không hay về Giang Hồi sẽ được gỡ xuống, để người ta biết cô ấy không phải gái bao cao cấp, còn chuyện với cậu Cẩm thì chỉ là hiểu lầm mà thôi”, Tôn Hàn khách sáo đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK