Từ Tiểu Bân từng nghĩ rồi, ngộ nhỡ gặp chuyện, cậu sẽ lẩn trốn một thời gian rồi tính tiếp.
Nhưng cậu ta không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh như thế.
Một khi báo cảnh sát, cậu ta chắc chắn không thể thoát khỏi việc ngồi tù.
Dương Dung cũng đang rất lo sợ.
“Em, em gạt mọi người gì chứ? Ai bảo thế!”, Từ Tiểu Bân cắn răng cãi lại.
Chỉ cần gắng gượng qua hôm nay, cậu ta sẽ trốn được.
“Còn cứng miệng quá nhỉ. Được, vậy mày lấy điện thoại ra, bán khoản đầu tư nguyên thạch của mày cho tao xem đi, tao sẽ tin mày ngay!!”, Hàn Thế Văn nghiến răng nói.
Chắc chắn là không bán được.
“Có quy định sau một tháng mua đầu tư nguyên thạch mới được bán ra. Em mới mua mấy ngày thôi, chưa bán được”, Từ Tiểu Bân vẫn tiếp tục chống chế.
“Chết đến nơi mà vẫn không nhận, vậy thì tao không nhiều lời nữa, báo cảnh sát!!”
Hàn Thế Văn cũng không muốn dông dài, lập tức nhấn số gọi điện cho cảnh sát.
“Đừng mà!!”
Cuối cùng Từ Tiểu Bân cũng biến sắc. Cậu ta giật lấy điện thoại trong tay Hàn Thế Văn, “Đừng báo, đừng báo cảnh sát. Em sai rồi, em không nên gạt mọi người, đừng báo cảnh sát…”
Chính Tôn Hàn từng nói, nếu xác định được Từ Tiểu Bân lừa đảo, cậu ta sẽ phải ngồi tù.
Đầu tư nguyên thạch chỉ mua được chứ không bán được, đây chắc chắn là lừa đảo rồi!
“Từ Tiểu Bân, tao phải giết mày!!”
Diệp Tô đã điên thật rồi, giật lấy cây đũa trên bàn rồi giơ lên, xông thẳng về phía Từ Tiểu Bân.
Khoan nói đến tiền nhàn rỗi của bố Diệp Tô, còn cả số tiền mà cô ta đã biển thủ của công ty nữa.
Kết quả là rơi vào một vụ lừa đảo, cô ta sẽ phải ngồi tù đấy.
Bây giờ Diệp Tô chỉ muốn Từ Tiểu Bân chết chung với mình.
“Cứu mạng, cứu mạng!!”
Từ Tiểu Bân hoảng hốt lùi về phía sau. Đột nhiên nhìn thấy Tôn Hàn, cậu ta bèn trốn ngay ra sau lưng anh, khẩn khoản van nài, “Anh ơi, anh cứu em với, chỉ có anh mới cứu được em thôi!!”
Trong tình huống này, chỉ khi Tôn Hàn trả cho họ mười lăm triệu, cậu ta mới thoát được.
Diệp Tô cũng bị các vị khách khác giữ lại, nên không tiếp tục tấn công Từ Tiểu Bân được nữa.
Thẩm Tri Thu sợ ngây người, nhưng vì không rõ tình hình nên không thể lên tiếng.
“Được rồi, gặp chuyện thì giải quyết, mời khách của hai nhà về trước đã rồi chúng ta bàn bạc”, Tôn Hàn nhíu mày nói.
Anh vốn định chờ hôn lễ kết thúc mới xử lý chuyện này, không ngờ lại không đợi được.
“Giải quyết, giải quyết thế nào đây, đưa mười lăm triệu ra thì giải quyết được thôi!”, Hàn Thế Văn hung hãn đáp.