Vậy mà Diệp Tô còn đi phá hoại gia đình người khác!
“Xin lỗi, Tôn Hàn, bác thực sự không ngờ chuyện, chuyện lại như thế. Bác thực sự không biết. Bác cả sai rồi, cháu có thể tha thứ cho bác không?”
Dương Khai Phú nhận lỗi ngay tức thì, nhưng có bao nhiêu phần chân thành thì không biết.
“Nếu cháu không tha thứ thì sao?”
“…”
“Tôn Hàn à, cháu, hầy, người không biết không có tội. Cháu đừng chấp nhặt như thế chứ! Dù lỗi của bác và Diệp Tô có nặng đến mấy thì bác cũng là bác cả của cháu, Diệp Tô cũng là chị họ nuôi của cháu mà!”
Đã biết là chị họ nuôi mà còn làm chuyện vô liêm sỉ như vậy!
Tôn Hàn cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn với hai bố con này rồi.
“Thôi được, sáu triệu đã hứa với Diệp Tô, cháu sẽ chuyển vào tài khoản của chị ta. Nhưng đến khi tiền đầu tư nguyên thạch đã được trả lại thì phải trả tiền cho cháu, không được thiếu một xu! Nếu không trả, cháu sẽ sai người đến đòi nợ”.
“Còn nữa, sau này nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng làm phiền cháu!”
Tôn Hàn để lại vài câu nói rồi cúp máy.
Không phải do Tôn Hàn thiếu quyết đoán, mà vì sáu triệu ấy chẳng là gì với anh cả, nhưng nếu không có số tiền này thì Diệp Tô sẽ phải ngồi tù.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tôn Hàn vẫn quyết định cho cô ta mượn tiền.
Anh thì chẳng sao cả. Nhưng nếu Diệp Tô ngồi tù, thì kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Từ Tiểu Bân sẽ bị họ hàng thân thích mắng chửi, mẹ nuôi cũng không ngẩng mặt lên được.
Dù mẹ nuôi đối xử không tốt với anh đi chăng nữa thì cũng có công nuôi anh khôn lớn.
Anh nên biết ghi nhớ ân tình này.
Sai lầm mà Diệp Tô phạm phải cũng chẳng phải tội lỗi tày trời, anh đã trừng trị cô ta rồi, cho cô ta mượn sáu triệu cũng không sao.
Năm giờ chiều.
Tôn Hàn xuất hiện dưới lầu công ty quốc tế Phong Hoả chi nhánh tỉnh Nam.
Vốn dĩ anh không có việc gì để đến đây, nhưng lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trần Thanh Sương - bạn cùng bàn ngày xưa.
Trần Thanh Sương bảo là cô ấy được giám đốc Phương điều động đến tỉnh lỵ làm việc, hỏi Tôn Hàn có ở tỉnh lỵ hay không, vì dạo trước Tôn Hàn từng nói rằng năm sau sẽ đến tỉnh lỵ.
Tôn Hàn đáp là có.
Thế rồi Trần Thanh Sương nói rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy, đã hai mươi bảy rồi, ở tỉnh lỵ lại không có bạn bè nào!
Sinh nhật của người bạn cùng bàn vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng như Trần Thanh Sương , đúng lúc Tôn Hàn cũng đang ở tỉnh lỵ, thế thì chắc chắn phải tham dự rồi.
Vì để Trần Thanh Sương nở mày nở mặt, Tôn Hàn còn cố tình lái Mercedes-Benz S đến trước cổng công ty.
Trong điện thoại, Trần Thanh Sương lẩm bẩm kể rằng đồng nghiệp nào ở tỉnh lỵ cũng thích khoe khoang cả, đáng ghét cực kỳ!
Tôn Hàn nhìn đồng hồ, đã năm giờ ba mươi phút.
Lúc này, nhân viên của quốc tế Phong Hoả đã bắt đầu tan làm ra về.