Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Giang Lệ dẫn Tôn Hàn tới văn phòng của tổng giám đốc.

 

Chu Giang không tới.

 

Nhưng lúc này Chu Giang đã từ chức, có tới hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì.

 

“Sắp tới đây, tập đoàn Thiên Tử cụ thể sẽ tập trung vào phát triển lĩnh vực nào thì vài ngày nữa tôi sẽ thông báo. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi cho anh Giang một bản kế hoạch quy hoạch doanh nghiệp!”

 

Tôn Hàn ngồi trên ghế, điềm nhiên nói.

 

Giang Lệ ngồi đối diện, cười rồi xua tay đáp: “Không cần, đã trọng dụng cậu thì ắt phải tin cậu. Nhưng hai vị phó tổng kia thì cậu phải tự đối phó. Nếu Tôn Khải Thành nhúng tay vào thì tôi sẽ ra mặt, còn nếu hắn không nhúng tay vào thì cậu tự lo đi”.

 

“Còn kế hoạch quy hoạch doanh nghiệp gì đó tôi sẽ không hỏi tới”.

 

Tôn Hàn gật đầu, về việc hai vị phó tổng kia sẽ gây khó dễ cho anh thì anh đã được cảnh báo trước, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

 

Nhưng Giang Lệ không can thiệp vào quyền kiểm soát của Tôn Hàn đối với công ty thực ra lại là chuyện tốt.

 

Có rất nhiều công ty, tổng giám đốc chỉ là người phát ngôn của chủ tịch chứ không hề có thực quyền.

 

Nếu Giang Lệ cũng làm như vậy thì Tôn Hàn sẽ cực kỳ khó chịu.

 

Đương nhiên, Giang Lệ đưa anh lên làm tổng giám đốc cũng có ý đồ bên trong.

 

Nếu Giang Lệ chỉ cần một con bù nhìn thì đã không tới tìm anh.

 

“Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để giải quyết vấn đề khoản nợ bị thâm hụt của công ty. Sau đó tìm thời cơ thích hợp để rút lui”.

 

Giang Lệ liếc mắt nhìn Tôn Hàn hỏi: “Vị trí này vẫn chưa đủ để giữ chân cậu?”

 

Tôn Hàn bật cười lắc đầu: “Nói ra có thể anh Giang sẽ không tin, nhưng thực ra con người tôi không có chí hướng, mục tiêu gì quá to tát. Lần này đến Thượng Kinh chỉ là do bất đắc dĩ”.

 

“Nếu mọi việc đã ổn định thì tôi sẽ chọn một cuộc sống yên bình, đơn giản”.

 

“Đời người được có vài chục năm, không cần phải sống một cách mệt mỏi và cực nhọc như vậy”.

 

Nghe xong, Giang Lệ không đồng ý cũng không phản đối, chỉ đáp: “Đến lúc đó rồi nói đi. Dù gì, hiện giờ việc của tập đoàn Thiên Tử tôi trông cậy cả vào cậu!”

 

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

 

Hai người không trò chuyện nhiều, nói thêm vài câu là Giang Lệ rời khỏi tập đoàn Thiên Tử.

 

Tôn Hàn đi tới bên cạnh ô cửa sổ sát sàn, kéo rèm lên.

 

Cảnh tượng phồn hoa của Thượng Kinh hiện ra trước mắt.

 

Thực sự phải thừa nhận, cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống non sông bên dưới quả thực không tệ.

 

Thế nhưng, anh vẫn muốn sống một cuộc đời yên bình đơn giản hơn.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK