“Tôn công tử, tôi chỉ giúp cậu đối phó Tô Vấn Long thôi, còn việc tập hợp thực lực của Thiên Cửu Môn phải trông cậy hết vào cậu”.
Tề Thiên Tại nhìn Tôn Hàn rồi nói.
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên”.
Tề Thiên cụt chân, thu hồi thế lực
Trụ sở bất động sản Đại Long.
Tô Vấn Long tuyên bố với bên ngoài là mình đang đi nghỉ dưỡng, nhưng lúc này lại mặc một bộ vest đen ngồi vắt chéo chân trên sofa.
Lưu Phong và đám đàn em đứng cúi đầu lần lượt trước mặt ông ta.
“Các người giỏi thật, vì chút tiền mà dám động đến cả Tề Thiên Tại, sao ông ấy chưa xử các người nhỉ?”, Tô Vấn Long nghiêm mặt lạnh lùng nói với giọng điệu trào phúng.
Đám Lưu Phong không dám ho he một tiếng, ai nấy đều biết Tô Vấn Long đã nổi giận.
Nhưng khoản tiền đó đâu có ít, những tám trăm triệu đấy, ai mà không ham chứ!
Giờ thì hay rồi, Tề Thiên Tại chỉ đích danh muốn đánh tay đôi với Tô Vấn Long, họ thật sự đã rước hoạ lớn về cho ông Long rồi.
Nếu là ai khác nói muốn đánh tay đôi với ông Long thì chắc chắn chỉ là nói đùa.
Nhưng Tề Thiên Tại thì khác.
Trong lòng Lưu Phong hận Tôn Hàn thấu xương, nếu không tại anh thì chắc chuyện đã thành rồi.
“Ông Long, tại có một thằng nhãi xen vào, để tôi đi xử nó”, Lưu Phong trầm giọng nói.
Nghe thấy vậy, Tô Vấn Long lập tức bật cười như đang mỉa mai sự ngu dốt của Lưu Phong rồi thở dài nói: “Lưu Phong ơi là Lưu Phong, uổng công cậu theo tôi bao nhiêu năm, sao chẳng tinh tường chút nào vậy?”
“Cậu tưởng người thanh niên có thể can thiệp vào chuyện của Tề Thiên Tại là một người bình thường sao? Người bình thường mà thuyết phục ông ấy được à?”
“Cậu xử lý cậu ta? Tôi thấy khéo cậu còn chưa thấy mặt của người ta thì mình đã chết trước rồi ấy”.
“Ông Long, đó là ai ạ? Lẽ nào ông biết nó ư?”, lúc này, một tên đàn em của Lưu Phong khẽ hỏi với vẻ khó hiểu.
Lưu Phong cũng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc cậu thanh niên ấy là ai.
“Tôn Hàn, người kế nhiệm của Phó Văn Húc, chủ hiện tại của Thiên Cửu Môn”, Tô Vấn Long nói rõ về thân phận của Tôn Hàn, sau đó nhìn đám Lưu Phong đang chấn động tới mức ngây người: “Sao? Còn định đi xử lý người ta nữa không?”
“Tôi, tôi… ông Long, tôi biết lỗi rồi!”
Lưu Phong cố nén cảm giác hãi hùng xuống rồi nhận sai.
Chủ của Thiên Cửu Môn.