“Nhân viên cấp cao thì năm mươi triệu, chưa kể hoa hồng dự án! Còn cao cấp hơn nữa thì… gấp mười lần, khoảng năm trăm triệu!”
Hiện giờ, bất động sản Long Phong vẫn chưa có cố vấn cấp cao.
Nhưng Tôn Hàn mà đến đó làm việc là họ có rồi.
Không cần làm gì hết, miễn sao đưa ra được ý kiến vào lúc cần là có ngay năm trăm triệu mỗi năm.
Từ khi nào kiếm tiền lại dễ như vậy.
Đương nhiên Tôn Hàn biết Tôn Phát Tài không ném tiền qua cửa sổ, mà ông ta biết được giá trị của anh.
Thứ nhất, Tôn Hàn chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử nên đã có sẵn khả năng chèo chống doanh nghiệp.
Thứ hai, anh là ngũ công tử của nhà họ Tôn, con trai của Tôn Hành Vương.
Chỉ mất năm trăm triệu một năm mà thuê được anh về làm việc cho bất động sản Long Phong là quá hời.
Tôn Hàn không đồng ý ngay mà trầm ngâm rồi nói: “Chú nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
Tôn Phát Tài tỏ vẻ nghiêm túc.
“Thế thì tốt quá, mỗi năm lại kiếm thêm được một khoản, đúng không ông chủ?”
Tôn Hàn nói.
“Ha ha, thôi cậu cứ gọi tôi là chú đi, như thế thân thiết hơn”.
Tôn Phát Tài cười lớn rồi vỗ vai Tôn Hàn.
Ông ta chỉ thấy nhà họ Tôn sẽ ngày càng nhiều chuyện thú vị đây.
Một mình Tôn Khải Thành còn chưa đủ, giờ lại có thêm Tôn Hàn tài năng không kém nữa.
Ngày hôm sau, Tôn Hàn đã đưa Tôn Phát Tài ra sân bay.
Sau khi rời khỏi sân bay, Tôn Hàn mới mở điện thoại ra và thấy có tin nhắn mà Lâm Ảnh gửi tới.
Đọc xong, anh mỉm cười rồi nhắn lại.
Rất nhanh phía bên kia cũng hồi âm ngay.
“Tôi hiểu ý cậu rồi”.
“Có rảnh để gặp nhau chút không?”
“Có việc gì à?”