Tại quán trà trong khách sạn.
Tôn Hàn ngồi sát cửa sổ, anh cầm một tách trà nóng hổi rồi ngắm nhìn những vệt tuyết đọng thành sương trên cửa kính, không biết đang nghĩ gì.
"Cậu chủ, đây là Mộng Ảo Tinh Thần, do thợ nổi tiếng đương thời là Lý Ngọc Thạch đích thân chế tạo, trị giá 32 triệu tệ!"
Lúc này Từ Khang Niên đã tới Mục Thành, ông ấy mở chiếc hộp tinh xảo ra. Một chiếc vòng cổ màu bạc lấp lánh lẳng lặng nằm đó.
Tôn Hàn hoàn hồn, anh liếc mắt nhìn nó. Anh cũng không cảm thấy nó quý giá bao nhiêu mà chỉ lạnh nhạt nói: "Cất đi đi".
"Vâng!"
Từ Khang Niên không hiểu gì, liền hỏi: "Cô Từ Hạ kết hôn, cậu phải vui mới đúng chứ".
Soạt!
Tôn Hàn quay ra nhìn ông ấy, giọng nói lạnh lùng: "Con bé phải kết hôn với một người nó không thích, làm sao mà tôi vui được?"
Việc này...
Từ Khang Niên không nói được gì.
Thế nên ông ấy chỉ đành im lặng nghe Tôn Hàn nói.
Sau khi châm một điếu thuốc, Tôn Hàn mới tự lẩm bẩm: "Tôi vốn định ngăn chặn trước, không để hôn lễ này diễn ra, nhưng tôi cảm thấy làm thế không tốt".
"Mẹ nuôi của tôi quá tham lam, em trai tôi cũng chẳng ra gì, cho dù lần này tôi ngăn cản thì vẫn sẽ còn có lần sau".
"Thế nên tôi định vào ngày lễ thành hôn của con bé mới xử lý!"
Từ Khang Niên nghe xong cũng hiểu được đại khái, hiểu ý cậu chủ là muốn ngăn cản triệt để hôn lễ này.
Tuy không biết cụ thể nhưng Từ Khang Niên cũng có thể đoán được, hình như cuộc hôn nhân của em gái cậu chủ không hề có sự tình nguyện.
Nhưng mà từ hôn ngay trong hôn lễ cũng không được tốt lắm.
Từ Khang Niên liền chen lời: "Cậu chủ, liệu làm thế có phải không ổn lắm không, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô Từ Hạ!"
Tôn Hàn vô cùng quả quyết: "Không có gì là ảnh hưởng cả, tôi phải để cả Mục Thành này biết rằng không phải ai cũng có thể ngấp nghé em gái tôi!"
"Tôi cũng phải để em gái tôi biết rằng, có anh trai con bé ở đây thì không ai có thể ép con bé làm chuyện nó không muốn làm!"
Giọng anh vang dội, giờ phút này Tôn Hàn tựa như một vị vua, khí thế bức người!
Từ Khang Niên ngỡ ngàng trong thoáng chốc, sau đó không khuyên nữa: "Nếu cậu chủ đã có tính toán thì tôi cũng không nói nhiều nữa".
Tôn Hàn mỉm cười, sau đó đưa điếu thuốc vào miệng hít sâu một hơi, nhả ra một làn khói trắng mờ: "Hôn lễ diễn ra vào ngày kia, sau chuyện này thì tôi cũng phải quay về thành phố Giang Châu".
"Ông cũng không cần phải vội đi, đến lúc đó chúng ta cùng về".
Về thành phố Giang Châu, giải quyết sạch sẽ những ân oán trong suốt mấy năm nay với gia đình Lâm Mỹ Quyên.
"Vâng!"
....
"Hắt xì!"
Trên con đường buôn bán của Mục Thành.
Từ Hạ đột nhiên hắt xì một cái, cô ấy liền nghĩ rằng ai đang nhắc đến mình vậy?